Chương 19.1: Nằm ghế tựa, bị chồng bệnh hoạn lén thoa kem chống nắng

"Hmm...mạnh hơn nữa..." Chu Niệm thoải mái đến mức miệng phát ra tiếng nỉ non. Cô cảm thấy đôi tay trên mông mình xoa nắn rất thoải mái. Như thể đôi bàn tay đó hiểu cơ thể cô hơn cả cơ thể cô. Mỗi lần ấn vào nó đều chạm vào bộ phận mệt mỏi nhất trên cơ thể cô, và toàn bộ cơ thể như được thư giãn. Cố Thanh Hàn trong đôi mắt đen láy dâng lên khát vọng từng chút một. Lực đạo của bàn tay anh lên mông cô dần dần tăng lên. Từng chút một trên cơ thể của đứa dâm đãng này thật quyến rũ. Anh rất muốn xé toạc bộ bikini của cô biết bao và cưỡng hiếp cô ngay tại đây. Yết hầu của Cố Thanh Hàn lăn lộn dữ dội, nhưng lý trí của anh cuối cùng đã khiến anh từ bỏ ý định này. Nếu anh không nếm trải qua niềm vui khi Chu Niệm chủ động phục vụ anh, anh có thể đã làm như vậy. "Tiểu Tùng, kỹ thuật của em rất tốt. Lần trước ở phòng tập yoga, đáng lẽ chị nên nhờ em ấn cho." Lời nói của Chu Niệm khiến cánh tay của Cố Thanh Hàn dừng lại, và đôi mắt anh đầy tia lạnh. Tiểu Tùng, người ở bên cạnh anh lập tức bị dọa cho run lên, nhìn Cố Thanh Hàn như thể đang nhìn một quái vật. Khi Chu Niệm đứng dậy, cô nhìn thấy một bóng người từ phía sau, cô cảm thấy có gì đó quen thuộc. Tại sao trông càng ngày càng giống chồng của chính mình? Chu Niệm gửi tin nhắn cho Cố Thanh Hàn, "Chồng ơi, em thấy một người trông giống anh ở bãi biển." Cô định chụp ảnh lưng cho chồng xem nhưng phát hiện ra rằng người đàn ông đã biến mất. Cố Thanh Hàn: "Giống với anh sao?" Thấy Cố Thanh Hàn trả lời nhanh như vậy, Chu Niệm vội vàng nói: "Chồng ơi, ở trong nước lúc này hẳn là đáng rạng sáng. Có phải em đã quấy rầy giấc ngủ của anh không?" Giáo sư Cố là người ngủ không sâu giấc, buổi tối cô tỉnh lại uống một ly nước cũng có thể đánh thức anh, huống chi là tin nhắn điện thoại. "Không. Mới ngủ dậy thôi." Cố Thanh Hàn ánh mắt tối sầm lại. Anh thực sự đã đánh giá thấp sự cảnh giác của đứa dâm đãng này. "Vậy anh lát nữa nhớ tiếp tục nghỉ ngơi một hồi, mỗi ngày cần ngủ đủ tám tiếng, như vậy mới có thể có tinh thần lên lớp." Chu Niệm vừa nói vừa gửi cho Cố Thanh Hàn thêm mấy cái mặt cười. Cô hoàn toàn quên mất mình vừa rồi nhìn thấy một người bóng lưng rất giống Cố Thanh Hàn. Việc quay phim bắt đầu ngay lập tức, nhưng Chu Niệm phát hiện ra rằng trợ lý của mình đã mất tích. Chu Niệm gọi cho Tiểu Tùng nhưng Tiểu Tùng không trả lời. "Mọi người có thấy Tiểu Tùng đâu khong?" Khi Chu Niệm hỏi nhân viên, mọi người đều lắc đầu, ai cũng không nhìn thấy Tiểu Tùng đâu cả. Đây là nước ngoài, Chu Niệm làm sao có thể yên tâm. Ngay khi cô định gọi cảnh sát, Tiểu Tùng đã gửi một tin nhắn. "Chị Niệm, em ở nhà có chút việc, em về nước trước." Chu Niệm thở phào nhẹ nhõm. May mắn thay, cô không phải là loại nghệ sĩ phải để trợ lý của mình làm mọi thứ. Chỉ mất hai ngày, và cô vẫn có thể chịu đựng được. Phía bên kia. Trong phòng khách sạn, Tiểu Tùng sợ hãi nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế. "Anh Cố, tôi chỉ có lần đó quên báo cáo với anh. Mong anh tha cho tôi." Nước mắt của Tiểu Tùng không ngừng trào ra, cô biết người đàn ông này đáng sợ như thế nào. Người đàn ông này là một con rắn độc, đôi khi cô tự hỏi con thỏ trắng nhỏ Chu Niệm này, tại sao lại chọc phải một người nguy hiểm như vậy. Tiểu Tùng, mật danh SD, là người mà Cố Thanh Hàn đặt bên cạnh Chu Niệm. Ngoài việc bảo vệ Chu Niệm, điều quan trọng nhất là giúp anh giám sát Chu Niệm. "Tôi bảo cô đi theo em ấy, ngay cả việc em ấy bị sờ soạng khắp người cũng che giấu, giữ cô lại có ích gì chứ?" Sát ý dâng lên trong mắt Cố Thanh Hàn. Để Chu Niệm quay phim ở bên ngoài đã là sự khoan dung lớn nhất của anh, anh tuyệt đối sẽ không cho phép thân thể của cô bị người khác chạm vào. Cánh cửa sau lưng Cố Thanh Hàn mở ra, hai người đàn ông mặc đồ đen bước vào. Tiểu Tùng sợ hãi và dập đầu xin tha, nhưng cuối cùng vẫn bị bắt đi. —— Chu Niệm tiếp tục quay quảng cáo, cô cưỡi voi và chụp vài bức ảnh, và Lam Tuân đảm nhận phần còn lại. Khi Lam Tuân ngã khỏi lưng voi, anh ta sợ hãi hét lên, và cuối cùng bị vòi voi tóm lấy và ném trở lại lưng. Toàn bộ quá trình rất hồi hộp và kích thích, và sau khi quay phim xong, Lam Tuân thực sự dường như được trục vớt lên khỏi mặt nước. "Ai dám cười!"
0 bình luận