Diễm nhìn thấy người trong lòng đến thì xấu hổ đến đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn gã. Hàn đáng ghét dùng ngón tay trêu chọc mặt tròn đang nghệch ra của cô ấy và cười nham hiểm: — Em quả nhiên rất nghe lời anh. Diễm xấu hổ ưm một tiếng, mở mắt lên, ánh mắt nhìn Hàn đúng là đầy mê luyến, sùng bái, khao khát cùng hạnh phúc. — Anh Hàn… anh có thực sự… muốn em sao? Cô ấy không biết phải lấy bao nhiêu dũng khí mới dám hỏi câu đó, khi hỏi xong...