Chương 35.2: Sự thật (Kết cục)

Tống Tử Nghị tựa người trên khung cửa cười, nhìn bóng lưng của cô, dùng âm lượng không lớn nhưng đủ khiến cô có thể nghe rõ nói một câu: “Hơn nữa, vốn dĩ tôi muốn đồng ý chấp nhận điều động Tiêu Minh đến trường học của chúng ta, xem như trả thù lao, nào ngờ, anh ta lại lựa chọn nói ra sự thật cho chị, phản bội tôi, anh ta dám làm như thế, tôi đoán chừng chắc anh ta đã nghĩ ra cách để chuyện nhà anh ta không bị lộ ra ngoài, thế nhưng sự nghiệp đời này của anh ta chắc chắn hết đường đi tiếp rồi... Chị nhìn xem, anh ta vì chị, vẫn hy sinh rất nhiều đấy thôi.” Tống Tử Thiên hất vai một cái, dậm dậm chân, sau đó bước nhanh ra ngoài. Trong căn phòng to đến vậy chỉ còn lại mỗi Tống Tử Nghị. Tống Tử Nghị bước đến tủ lạnh, rót một ly rượu vang, mở nhạc trong điện thoại lên, kết nối bluetooth đến loa, chọn một ca khúc, để tiếng nhạc bao phủ khắp căn phòng, xua đuổi không khí quá tĩnh lặng. Bầu trời đen nhánh buông xuống Đầy sao lấp lánh đi theo Côn trùng bay Côn trùng bay Lại nhớ đến ai Trên trời ngôi sao rơi lệ Trên đất hoa hồng khô héo Gió lạnh thổi Gió lạnh thổi Chỉ cần có em bên cạnh Côn trùng bay Bông hoa ngủ Một đôi lại một đôi mới đẹp Không sợ trời tối Chỉ sợ tan nát cõi lòng Mặc kệ có mệt hay không Cũng mặc kệ Đông Nam Tây Bắc Tống Tử Nghị không sợ côn trùng của cậu bay ra ngoài, bởi vì cậu biết, cậu là tốt nhất, thứ thuộc về cậu, sau khi sinh sống ở bên ngoài trở nên trưởng thành, sớm muộn gì cũng sẽ bay trở về trong lòng của cậu. Hơn một tháng sau. Trong một quán cà phê Mèo tại thành phố S. Ban đêm, Tiêu Minh vừa thu nhận một con mèo tam thể bị thương, đưa nó vào trong giúp nó tắm rửa, đắp thuốc cho nó, phát hiện chỉ còn một nữ sinh ngồi trong góc khuất kia vẫn chưa đi. Trong tay nữ sinh cầm một bản ‘Tội lỗi và sự trừng phạt’, nhưng đã ngồi mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa lật được trang nào, ngược lại một mực tại quan sát tình hình trong tiệm, giống như một phóng viên đang ngồi đợi gì đó. Tiêu Minh đi lại gần, sắc mặt nhàn nhạt: “Xin chào, thật ngại quá, tiệm của chúng tôi sắp đóng cửa rồi.” “Ờ.” Nữ sinh đẩy nhẹ cái kính râm, đóng cuốn sách dày cộm lại, chỗ này có thể nhận nuôi mèo đúng không, tôi muốn nhận nuôi một con.” Tiêu Minh nghe thấy giọng nói của cô, trên gương mặt lãnh đạm trong nháy mắt liền biến mất. Cô nhuộm tóc, mặc một bộ vest nhẹ nhàng, đột nhiên xuất hiện ở đây, ngồi mấy tiếng đồng hồ, vậy mà anh không nhận ra cô. Khóe môi Tiêu Minh nở một nụ cười nhàn nhạt: “Cô muốn nhận nuôi mèo? Cho nên ngồi yên quan sát cả ngày hôm nay, có phải đang suy xét nên nhận nuôi con nào không?” “Ừm.” Nữ sinh gật đầu, rất nghiêm túc nói, “Chỗ này của các người có con mèo, rất giống với con mèo đã đi đâu mất của tôi.” “Con nào?” Nữ sinh đưa tay ra miêu tả một chút: “Cái con mèo mà chiều cao đại khái tầm 1m88, mạnh mẽ cường tráng, rất sạch sẽ không hề có râu, thích ăn thịt, cũng giống tôi rất thích đọc sách lịch sử, thích nhạc jazz và thích ăn hàu sống nướng, thích ăn chua như chanh hoặc là dấm...” “Ồ, nghe có vẻ như là một con mèo sống với cô rất tốt, sao lại đi lạc đường? Nữ sinh suy nghĩ: “Bởi vì nó là một con mèo xấu, cắn tôi bị thương.” Tiêu Minh đi về phía trước một bước, dừng ở trước mặt nữ sinh, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Vậy tại sao còn muốn nhận nuôi nó?” “Bởi vì... Sau đó tôi lại nghĩ, có lẽ tôi chưa đủ hiểu rõ nó, có lẽ, dáng vẻ thực sự của nó tôi cũng chưa từng nhìn thấy, tôi cảm thấy, nên tìm hiểu thêm một chút nữa.” Nữ sinh đứng lên, tháo kính râm xuống, bốn mắt nhìn nhau với người đối diện: “Hơn nữa, có người nói với tôi, không nên yếu đuối trốn tránh, trong lòng phải luôn nhớ rõ, phải chủ động, bị cắn bị làm cho bị thương, thì phải nên cắn trả, cho nên tôi dự định nhận nó về nhà, từ từ lạm dụng nó...” Lời còn chưa dứt, Tiêu Minh đưa tay ôm cô vào lòng, hít một hơi thật sâu: “Muốn lạm dụng như thế?” “Anh thử nói xem?” ——THE END——
0 bình luận