Chương 1: Khi thầy giáo chạm vào thì cô liền ướt sũng

Tống Tử Thiên đã thích một giáo viên đại học của cô, cô biết rằng đây là điều cấm kỵ. Lần đầu tiên cô nghe giảng ở lớp của Tiêu Minh, Tống Tử Thiên liền rung động, cô chưa từng gặp thầy giáo trẻ tuổi đẹp trai như thế này bao giờ, dáng người cao lớn, đứng trên bục giảng như trên sàn catwalk. Chất giọng giảng bài điềm đạm, có logic trật tự rõ ràng, không hổ danh là một học sinh xuất sắc tốt nghiệp từ một trường danh tiếng, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều mang lại cảm giác nho nhã. Trong mỗi buổi học của Tiêu Minh, Tống Tử Thiên đến sớm để dành chỗ ngồi hàng đầu tiên, tim cả lớp cũng đập liên hồi khi nhìn vào Tiêu Minh, cô là một học sinh giỏi, nhưng khi đến lớp nghe Tiêu Minh giảng thì cứ mơ hồ, chất giọng trầm thấp của người đàn ông vang lên, còn đầu óc nghĩ đến nội dung bài giảng nữa ư. Sau giờ học, việc lên bục giảng để đặt câu hỏi với giáo viên nhằm giải đáp thắc mắc là điều hiển nhiên xảy ra, một nhóm nữ sinh có tinh thần ham học hỏi vây quanh Tiêu Minh, Tiêu Minh luôn luôn kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi cho mỗi học sinh. Cuối cùng, trong phòng học chỉ còn lại Tống Tử Thiên và Tiêu Minh. Tiêu Minh ghé sát vào người Tống Tử Thiên, giọng điệu nhỏ nhẹ, Tống Tử Thiên chỉ cảm thấy hơi thở nóng bỏng của người đàn ông ở bên tai, như thiêu đốt hai tai trắng như ngọc của cô. Tống Tử Thiên bối rối, cô theo bản năng cởi bỏ cúc áo đầu tiên để thoáng khí, không cố ý để Tiêu Minh nhìn từ góc độ của thầy ấy, lướt qua vòng cung duyên dáng của xương quai xanh, tình cờ nhìn ra khe rãnh trắng như tuyết sâu trong cổ áo cô. Một tia sáng yếu ớt xẹt qua mắt Tiêu Minh, anh đứng thẳng người, bình tĩnh thay đổi góc độ, thì nhìn thấy hơn nửa bóng dáng đôi gò bồng ở cổ áo. Đôi gò bồng trắng nõn nằm trong cái áo lót mỏng manh, vừa trong sáng vừa gợi tình, Tống Tử Thiên lại không hề phát hiện, để mặc cho thầy giáo cưỡng dâm đôi gò bồng đầy đặn của cô bằng mắt. Tiêu Minh vừa giảng vừa nhìn, miệng khô lưỡi đắng, đột nhiên anh giơ tay lên muốn lật sách giúp Tống Tử Thiên. Tống Tử Thiên giật mình, dường như trong lúc vô tình bàn tay thon dài đụng vào bộ ngực đẫy đà đầy đặn của cô. Cơ thể của Tống Tử Thiên rất nhạy cảm, bình thường ít ai chạm vào cô ấy, cô rất ngại đối với chuyện đó, lớn như thế này nhưng cô chưa từng thủ dâm, bây giờ cô bị Tiêu Minh đụng vào ngực, cả người liền tỏa ra nguồn điện khiến cô căng thẳng. "Thật xin lỗi." Tiêu Minh nghiêng đầu dịu dàng nói với cô, xương lông mày cao lộ ra đôi mắt sâu. Trong chốc lát, Tống Tử Thiên nhìn vào mắt anh, cảm nhận được hơi thở của anh, bỗng nhiên nơi bí ẩn chưa từng được khai phá trở nên ẩm ướt, nóng bỏng và bó sát khiến cho bắp đùi cô tê tái. Thầy giáo vô tình đụng trúng ngực, tại sao cô lại... ướt chứ. Tống Tử Thiên chưa từng trải qua cảm giác kích thích này, xấu hổ đến mức không dám nhìn Tiêu Minh, cúi đầu ngượng ngùng nói: "Thầy Tiêu, cái đó... ngại quá, em nhớ ra còn có việc phải làm, em xin phép đi trước, lần sau em sẽ đến hỏi bài thầy..." Dứt lời, không đợi Tiêu Minh trả lời, Tống Tử Thiên liền cầm lấy cặp sách chạy ra khỏi phòng nhanh chóng, cô không dám xem phản ứng của người ở đằng sau. Đến khi về lại ký túc xá, cô trốn trong chăn rồi cởi quần lót ra thì thấy bên trong quần đã ướt đẫm một thứ chất nhầy trong suốt khiến cho cô cảm thấy xấu hổ. Buổi tối, khi cô đang viết bài tập với tâm trí xáo động, di động của Tống Tử Thiên vang lên, một dãy số xa lạ hiện lên. Cô nhận điện thoại thì từ phía bên kia truyền đến một giọng nói trầm thấp của một người đàn ông: "Bạn học, sách giáo khoa của em rơi ở phòng học." Tống Tử Thiên sửng sốt mở to cả hai mắt, đáy lòng cô vang lên hồi chuông rung động: "À... Thầy Tiêu, thầy, sao thầy biết được số điện thoại di động của em?" Tiêu Minh thản nhiên nói: "Trên sách giáo khoa của em có viết tên nên tôi tra ra được." "Thật phiền thầy quá, thầy Tiêu, sách giáo khoa của em..." "Tôi đem về khu nhà trọ của tôi rồi, nếu em có rảnh thì đến đây lấy." "Rất cảm ơn thầy, em, đợi một chút em đến lấy được chứ, không thì em cũng không có cách nào để chép bài tập." Tống Tử Thiên đang vội vàng ra ngoài. Miệng cô chỉ đang nói dối, chứ thật ra cô không cần dùng đến sách giáo khoa để làm bài tập. "Được." Tiêu Minh cũng không nói nhiều, chỉ nói cho cô biết địa chỉ rồi tắt máy. Tống Tử Thiên ôm chặt điện thoại vào lòng, rồi bắt đầu ngây người ra: cô có thể đến khu nhà trọ của thầy Tiêu để tìm thầy? Có thể đến khu nhà trọ của thầy Tiêu... Trời ơi, cô đang nằm mơ sao... Còn là vào ban đêm... Á không đúng, cô đang suy nghĩ lung tung gì vậy chứ, mau dừng lại rồi đi lấy sách thôi, không được nghĩ đến những điều xấu hổ không tôn trọng thầy Tiêu...
0 bình luận
aaa