Một Gia đình Hạnh Phúc
Kabuto
Chương 1
Cành… cành… Tiếng cái cổng bằng gang được mạ đồng vang lên lanh lảnh, chiếc xe BMW 750Li tiến vào khoảng sân bằng gạch Bát Tràng đỏ ối rồi dừng lại phía góc, nơi có cái mái vòm xanh lét được đan bằng ba bụi cây hoàng yến, phía trên lấp ló từng đám hoa vàng rực.
Cửa sau mở ra, cặp chân trắng hồng thò xuống. Do chỉ có váy nên nếu nhìn thì chỉ thấy hai cái bắp chân mà thôi nhưng nó thon dài nõn nà đúng là của một người phụ nữ khá đẹp. Tiếng guốc khẽ vang lên cộp cộp trong sân.
Đang ngồi ung dung trên cái bàn phía góc của sảnh, nhâm nhi cốc café sữa, tay thì cầm con chuột lách cách bấm bấm để xem mấy cái bản báo cáo và hợp đồng trên cái laptop. Tôi ngẩng lên nhìn thì hóa ra là Như Ngọc, người vợ của tôi.
Xin tự giới thiệu với các bạn tôi là Tuấn Kiệt, ba mươi bảy chủ một doanh nghiệp chuyên xuất khẩu hàng nông thủy hải sản. Còn Như Ngọc là vợ tôi mới có ba mươi ba.
Tôi với Như Ngọc không phải là giỏi giang cho lắm chính vì thế cơ nghiệp này là do bố mẹ tôi để lại, bố mẹ tôi có bốn người con, tôi là con trai thứ hai phía trên còn có một anh trai và một chị gái nữa, phía dưới còn có một cô em gái nữa.
Thấy tôi ngồi ung dung làm việc thì Như Ngọc tiến tới nói:
– Anh dạo này em thấy giá cả có vẻ thuận lợi đấy, mấy đơn hàng trước mình ký kết với nông dân tính thế nào anh?
Tôi cười rồi bảo:
– Vẫn tiến hành bình thường thôi nhưng sau khi quyết toán xong thì tăng thêm cho bà con mỗi một kg thêm một giá hoặc hai giá là được, trông thế thôi mà nhiều lắm đấy.
Như Ngọc cười hì hì gật đầu rồi kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh. Dù đã ba ba tuổi nhưng do vợ tôi biết chăm sóc sắc đẹp, hơn nữa dáng người quá đẹp nên trông chỉ khoảng hai sáu hai bảy mà thôi.
Để cái túi LV xuống bàn, Như Ngọc vuốt nhẹ mái tóc màu nâu đỏ sang một bên để lộ cái cổ thon dài trắng toát.
Hai cái bầu vú ngồn ngộn lộ ra đầy khêu gợi, tôi nhìn thấy vậy bảo:
– Đi ký hợp đồng với đối tác thế kia thì kiểu gì mà chẳng ký được!
Nhìn xuống ngực mình rồi Như Ngọc bảo:
– Đẹp thì phải khoe ra chứ, hơn nữa đây là hàng thật chứ có phải hàng bơm vá đâu!
– Vâng hàng thật, thế tối nay cho sở hữu hàng thật cái nhỉ.
Vẫn kiểu thái độ trẻ con Như Ngọc trề môi ra. Trên thương trường hay trong công việc thì Như Ngọc phải nói là nghiêm túc vô cùng, việc nào ra việc đó nhưng khi chỉ có vợ chồng thôi thì nhí nhảnh không khác gì trẻ con cả dù Như Ngọc với tôi có hai đứa con rồi.
Gia đình phía nhà Như Ngọc thì chỉ có hai chị em gái nhưng tuổi cách nhau khá xa, em gái Như Ngọc tên là Hương, kém Như Ngọc những mười hai tuổi.
Bố mẹ vợ tôi cũng thuộc dạng buôn bán giỏi nên có hẳn hai cái đại lý xe máy lớn ở thị xã. Công việc cũng bận vô cùng.
Hai vợ chồng nói chuyện một chút thì Như Ngọc bảo:
– Chiều anh qua mấy chi nhánh xem thế nào nhé, em đi tập một chút. Hai ba ngày không tập thấy khó chịu lắm rồi.
Tôi gật đầu rồi nói lại:
– Tiện thể đưa cái Ngọc đi chơi luôn.
Như Ngọc lừ mắt nói:
– Con nó còn học chứ đi chơi cái gì?
Tôi cười khà khà bảo:
– Anh thấy nó có máu kinh doanh lắm nên cho con nó đi thử, biết đâu vỡ ra cái gì trong đầu, mai kia theo nghiệp mẹ!
– Ừ! Nếu con nó rảnh thì cho con nó đi cùng, thế có cần bảo thằng cu Thành Đạt lái xe không anh?
Tôi lắc đầu trả lời:
– Thôi khỏi, để nó đưa em đi cũng được, à anh thấy mấy cửa hàng có mẫu mới về đấy, xem có chỗ nào mới hàng tốt thì mua cho anh mấy cái sơ mi nhé, trẻ trung vào đấy!
– Hứ! Trẻ mà để cho anh đi tán gái à?
– Ừ! Chứ sao nữa!
Tôi cười hì hì nhìn hai bầu vú của vợ nuốt nước bọt cái ực một cái. Lại phải kể chi tiết tỉ mỉ là tôi với Như Ngọc yêu nhau từ khi Như Ngọc mới mười ba mười bốn tuổi còn tôi thì mười bảy mười tám. Nên mười sáu tuổi chúng tôi đã cưới nhau rồi.
Như Ngọc sinh cho tôi hai đứa con, đứa đầu là Hoàng hiện đang học lớp mười hai còn đứa thứ hai là cái Ngọc học lớp mười một.
0 bình luận