Chương 2
Đại Vỹ nhìn quanh tìm chỗ, chàng thường ngồi ở giữa lớp. Nhưng hôm nay đi trễ, nên các ghế ở giữa và cuối phòng đều kín cả. Bọn sinh viên vẫn thường né bàn đầu mà! Thế là Đại Vỹ đành lên bàn đầu ngồi. Ở dãy đầu cũng chỉ còn vài chỗ, Đại Vỹ đánh bạo đặt balo xuống bên cạnh cô gái, miệng nhanh chóng nói:
– Nay đi trễ hết chỗ mất rồi, hai bạn cho mình ngồi đây nhé?
Cô gái ngẩng mặt lên mình Đại Vỹ rồi lại mở cặp soạn sách ra tiếp, còn cậu bạn thì có vẻ hơi không chào đón:
– Được, bạn cứ ngồi.
Thầy vào lớp, buổi học diễn ra khá suôn sẻ. Đại Vỹ vốn là sinh viên giỏi trầm tính, tính cách từ lúc bố mẹ mất. Thầy hỏi mấy câu khó rồi vô tình chỉ ngay Đại Vỹ đang ngồi bàn đầu. Rất nhanh Đại Vỹ đứng dậy phát biểu rất chuẩn. Thậm chí cậu còn được một điểm cộng của ông thầy, một giáo viên nổi tính hắc ám và khó tính.
Từ đó đến hết kỳ cậu ngồi ở bàn đầu, hay đứng dậy phát biểu theo sự chỉ định của thầy dù không dơ tay, và thường xuyên nhận được lời khen của thầy, ánh mặt ngưỡng mộ của các bạn học. Tất nhiên trừ cậu bạn trai của cô gái kia. Cậu ta luôn nhìn Đại Vỹ với ánh mắt thiếu thiện cảm, luôn để bạn gái mình vào trong cùng, mình ngồi giữa rồi ép Đại Vỹ ngồi ngoài.
Tiếng chuông vang lên, buổi học kết thúc, Đại Vỹ gói ghém sách vở rồi đi về. Đứng dậy, Đại Vỹ sực nhớ, quay lại hỏi cô gái:
– À, bạn tên gì nhỉ, cô bạn đồng môn, đồng đạo kiêm đồng… bàn học? Nãy mình quên hỏi tên bạn mất.
Cô gái ngập ngừng rồi nói:
– Mình tên Huyền, còn bạn.
– Mình tên Đại Vỹ? À, còn cậu, cậu tên gì? – Đại Vỹ nhìn thấy ánh mắt của cậu bạn kia, liền làm mặt cười hỏi?
– Nam, mình là bạn trai của Huyền.
– Ồ, cậu may mắn ghê, haha. Rất vui làm quen hai bạn, thôi chào nhé.
Đại Vỹ giơ tay bye hai người rồi quay lưng về. Đường phố SG tấp nập, ánh nắng ban trưa làm hơi lạnh tạm lui, Đại Vỹ cảm thấy khoan khoái lạ thường. Nó cảm giác hôm nay là một ngày tuyệt vời, từ khí trời đến những người bạn mới quen – tất nhiên trừ thằng khỉ đột bạn trai của Huyền.
Vừa vào nhà, Đại Vỹ đã thấy một nồi cơm ở phòng khách, chị Hòng Ngọc nấu cơm thì khỏi chê. Bôn năm SV của Đại Vỹ chưa bao giờ chị để Đại Vỹ ăn cơm tiệm, mà có cho Đại Vỹ cũng chả thèm. Đại Vỹ im lặng lên phòng cất balo, rửa mặt rồi xuống, vẫn không thấy chị Hòng Ngọc. Đại Vỹ không vội gọi vì có đôi lúc chị đang cắm tai nghe để nghe nhạc, kêu khản cổ cũng không trả lời. Đại Vỹ vào phòng chị, gõ cửa thì thấy cửa khép, mở ra không thấy chị. Đại Vỹ lại xuống nhà tắm tìm, chắc là chị đang giặt đồ.
Cửa phòng tắm khép hờ. Nhìn vào, Đại Vỹ bất giác đứng người, máu nóng dồn lên mặt. Quả thật, chị Hòng Ngọc đang giặt đồ. Tuy nhiên chị để giỏ đồ ở đấy, một chân gác lên giỏ đồ, một tay xoa xoa vú còn một tay thì đang thọc vào váy mà mân mê. Qua khe cửa, Đại Vỹ có thể thấy rõ hai bầu vú trắng trẻo của chị, hai đầu ti hồng hào cũng như mảng lông phía dưới. Chị ưỡn ưỡn người, tay mân mê cái hạt mồng đốc đang ẩn hiện dưới đám lông. Rồi như không chịu nổi, chị lấy tay kia cho vào hẳn bên trong cái khe, day day, móc móc. Miệng chị hơi rên rỉ những từ ngữ vô nghĩa. Khuôn mặt trắng ngần của chị dần hồng lên, mồ hôi chị hơi rỉ ra, vương trên tóc mai.
Bên ngoài, thấy cảnh này Đại Vỹ như không tin nổi. Người chị đoan trang hiền dịu của Đại Vỹ như trở thành con người khác, dâm đãng và ướt át. Ngạc nhiên qua đi, Đại Vỹ lại thấy trong người như có một làn máu nóng dâng lên. Tay Đại Vỹ vô thức kéo khóa quần xuống. Lúc chị cho tay vào cái khe lồn cũng là lúc Đại Vỹ cởi khóa ra, cho tay vào và xóc.
0 bình luận