Chương 1
– Chị ơi, em đi học đây.
– Uh, học xong về sớm nha em, chị nấu cơm chờ đó, về trễ là chết với chị.
Đại Vỹ dạ một tiếng rồi xách balo đi. Năm nay Đại Vỹ là SV năm 3 ĐH Kinh Tế, chuyên ngành ngoại thương. Đại Vỹ đang sống với chị gái ở một căn nhà trên đường Tú Xương, Quận 3. Ngôi nhà này là tài sản mà ba mẹ Đại Vỹ để lại cho hai chị em. Hai người mất trong một tai nạn giao thông lúc Đại Vỹ vừa vào ĐH. Từ đó Đại Vỹ sống với chị Hòng Ngọc ở căn nhà này. Các tài sản khác như xe hơi, các bất động sản thì các chú bác trong gia đình họp và quyết định bán, để tiền cho hai chị em mua vàng gửi ngân hàng, vừa an Đại Vỹ lại không mất giá, chứ hai chị em mà quản lý số tài sản lớn đó cũng khó, mà các chú bác quản lý thì lại sợ mang tiếng.
Lúc ấy, Đại Vỹ bàn với chị Hòng Ngọc trích 20% di sản ra để góp vào quỹ của dòng họ, sửa sang từ đường, giúp đỡ họ hàng nghèo ở quê… Phải nói 20% khối di sản mà cha mẹ Đại Vỹ để lại cũng đã là một con số rất lớn. Đối với người còn trẻ như hai chị em mà lại bạo chi vậy cũng là hiếm. Tuy nhiên là Đại Vỹ nói với chị góp vậy vừa để các bác khỏi dòm ngó tài sản của chị em, vừa được tiếng là con cháu có hiếu, sau này có việc nhờ họ sẽ dễ dàng hơn.
Sài Gòn hôm nay vừa vào mùa lạnh. Mùa lạnh ở đây không lạnh lẽo như ở bắc, nhưng cũng se se khiến lòng người man mác. Đại Vỹ vận áo len mà chị Đại Vỹ đan cho, đi ngoài đường bất giác nhớ về cha mẹ. Ngày xưa ông bà hay dắt hai chị em đi mua sắm mỗi khi mùa lạnh về…
Nói về chị Hòng Ngọc, chị hơn Đại Vỹ bốn tuổi, năm nay đã 26 tuổi. Lúc chị vừa ra trường là lúc bố mẹ mất, nên chị cũng chả buồn xin việc, lại thêm số tiền lớn ba mẹ để lại cũng đủ để hai chị em sung túc hết đời nên chị cũng không tham vọng gì nữa. Chị chỉ ở nhà nấu ăn cho Đại Vỹ, rảnh thì đọc sách, đan vá thêu thùa, đi cà phê với bạn, thỉnh thoảng hai chị em cũng đi du lịch. Chị cũng viết báo, truyện ngắn cho các tạp chí. Có thể nói đời sống của chị tuy không có công việc chính thức nhưng cũng bận rộn và đầy màu sắc.
Đại Vỹ đến trường, hôm nay là ngày đầu tiên của học kỳ cuối. Học kì này học 2 tháng là nghỉ tết rồi vào học tiếp. Đại Vỹ đang tìm đường đến lớp học môn Quản Trị Nhân Lực, trong TKB ghi E. 1002 mà Đại Vỹ chỉ thấy đến E. 1001 là hết rồi. Đại Vỹ đành nhìn xung quanh, các sinh viên đang kéo nhau đi trên hành lang. Đại Vỹ nhìn rồi đánh bạo hỏi một cô gái xinh xắn đang đi về mình:
– Bạn, cho mình hỏi phòng E. 1002 Ở đâu vậy, mình tìm hoài không thấy.
Cô gái ngước nhìn Đại Vỹ, mặt không cười không cau có, rồi nó:
– Bạn học quản trị nhân sự à? Đi theo mình, mình cũng đang đi tới E. 1002 nè!
Thế là Đại Vỹ vác balo lon ton chạy theo cô gái. Cô cũng khá xinh, nước da trắng, cao ráo, giọng nói hơi nặng, có vẻ là người quê ở Hà Tĩnh hay Nghệ An gì đấy.
Hóa ra E. 1002 năm khuất sau một cánh cửa, Đại Vỹ lại ít khi lân la trong trường nên đúng là khó mà biết được. Vào phòng, Đại Vỹ nói:
– Cảm ơn bạn, không có bạn có khi đó mình mình cũng không tìm ra phòng này. Phòng gì khó tìm như mê cung – vừa nói Đại Vỹ vừa cười. Một nụ cười hiền hậu, hơi ấm áp nhưng không quá nồng nhiệt vồn vã.
– Không có gì, mình là đồng môn cũng là đồng đạo mà, hi hi. Thôi mình vào học nhé.
Nói rồi cô gái vào phòng, ngồi ngay bàn đầu. Nơi đó có một người con trai đang chờ cô, mắt hắn hơi cau lại khi thấy cô gái đứng nói chuyện với Đại Vỹ ở cửa.
0 bình luận