Chương 1

Lên Hà nội bao nhiêu làm việc mấy năm, thỉnh thoảng vào facebook nhớ về những thời xưa cũ. Thời cấp ba sôi nổi và đầy thân thương. Thấm thoát đã năm năm trên cái đất thủ đô này rồi. Công việc cuốn con người đi một cách vô cùng nhanh chóng. Ngoảnh mặt lại, thời thơ ấu vui trẻ của cấp ba không còn. Trời mùa đông ở miền bắc khá là lạnh. Những cơn mưa phùn lất phất tạo cho cái cảm giác rét buốt ngấm sâu vào da thịt hơn nữa. Nhâm nhi cafe tại tầng mười của một tòa nhà khá là cao trong thủ đô. Ngoảnh mặt nhìn ra trời đang mờ ảo bởi mưa tôi thấy lòng mình lạnh hơn một chút. Mùi café sữa lan tỏa trong không gian làm tôi thấy thú vị. những giọt nước mưa đọng trên cái tấm kính rồi lăn dài khiến khung cảnh càng đẹp. Ngắm trời một chút thì tôi quay sang ngắm mấy em tuổi teen, chắc năm thứ nhất thứ hai đại học đang ngồi giơ tạp chí ra mà đọc. Mùa đông khiến những thiếu nữ này mặc những bộ quần áo lông xù tạo cho một cảm giác ấm áp vô cùng. Đang ngắm mấy em như vậy thì tôi thấy phía xa xa, gần quầy thu ngân có một người phụ nữ rất giống với cô bạn thân của tôi. Do hơi café bay lên làm cái kính 5 diop của tôi mờ dần. Tháo cái kính ra lau lau tôi nhìn kĩ lại hóa ra là Như Ngọc. Cô bạn thân của tôi hồi cấp ba. Hồi cấp ba thì trong lớp tôi cũng hòa đồng lắm còn Như Ngọc thì có vẻ gì đó mặc cảm nên cũng ít chơi cùng với bạn. Không hiểu sao tôi lại thích chơi với Như Ngọc. So về nhan sắc thì Như Ngọc cũng chỉ ở mức trung bình chứ không phải là dạng xinh xắn. Nhà thì cũng bình thường, bố mẹ đều làm công chức nhà nước cả. Thường tôi hay sang nhà Như Ngọc chơi và hay trêu đùa với nhau. Và chính đứa bạn thân này đã cướp đi nụ hôn đầu đời của tôi. Nụ hôn của thời vụng dại. Đeo cái kính vào, tưởng tượng một chút về thời xưa cũ thôi nhưng kí ức đó chỉ thoáng qua. Trở lại với thực tại, tôi nhìn kĩ xem có phải cô bạn thân của mình không. Hóa ra là đúng, tôi tiến lại mà nói: -Như Ngọc đấy hả? Người phụ nữ đó hơi ngỡ ngàng vì tôi quá khác so với tôi hồi cấp ba. Tôi không phải diện đẹp trai nhưng cũng thuộc dạng biết ăn nói: Khi tôi gọi người phụ nữ đó thì người phụ nữ hay chính là cô bạn thân của tôi ngẩng lên mà lạ lẫm nhưng có nét thân quen nên cũng hỏi: -Có phải Tuấn Kiệt không? -Thì Tuấn Kiệt đây chứ còn ai vào đây nữa. Làm gì mà một mình ngồi ở đây uống café vậy? -À thì lên Hà Nội có công chuyện làm ăn thôi. Mà sao cũng lên đây uống café một mình vậy. -Mình kí xong hợp đồng thoải mái nên ra đấy uống. Mà chỗ này cũng uống quen rồi mà. Ra chỗ mình đi. Tôi nói xong thì Như Ngọc cũng gật đầu rồi bê đồ sang bàn của tôi Hai người ngồi đối diện nhau thì tôi cũng có thể ngắm kĩ nhan sắc của Như Ngọc một chút. Tám năm đã trôi qua, trông Như Ngọc già dặn hơn nhiều. Mái tóc làm xoăn và cũng trang điểm khiến xinh hơn trước kia. Nhâm nhi tách café rồi tôi hỏi: -Đã chồng con gì chưa, mà trông còn xinh xắn hơn hồi đi học đấy nhỉ. -Hì! Tôi lấy chồng rồi, con cũng được năm tuổi rồi đấy. Thế đã vợ con gì chưa? -Chưa! Tính tôi thích phiêu du, vợ con chỉ là cái gánh nặng thôi có làm gì. -Tính vẫn giống ngày xưa nhỉ, chẳng thấy thay đổi một chút nào cả. -Tôi thì vẫn thế còn gì nữa. Mà chồng làm ăn gì đấy, nhà ở đâu dưới quê vậy? -À nhà tôi thì qua Tô Hiệu rồi. Chồng thì cũng buôn bán đồ lặt vặt thôi nói chung là cũng tạm ổn lo cho gia đình nhưng tôi với chồng tôi kết hôn vì đứa con chứ cũng chẳng có tình yêu gì cả. -Không có tình yêu mà cũng cưới, tôi cũng chịu rồi đấy.
0 bình luận