Chương 2

Ngọc Tiêu Kỳ nhà nghèo nên y phục của cậu làm sao chịu nổi những trận đòn roi mạnh bạo như vầy. Chỉ trong thoáng chốc chiếc áo cậu đang mặc đã bị rách te tua, trong khi cái quần của cậu đứt rời khỏi thân rơi tuột xuống mặt sàn. Mặc dù bị đánh đau như vậy nhưng con người Ngọc Tiêu Sáng rất cứng cỏi. Cậu cố gắng không chịu bật khóc trong khi nước mắt cậu đã ướt nhèo ra khắp mặt cậu rồi. Hạ Mộng Cầm đánh một hồi đã dịu cơn tức. Nàng kinh ngạc khi thấy cậu bé chẳng hề khóc tí nào mặc dù thân thể trắng hồng lằn những làn roi rớm máu. Hạ Mộng Cầm cảm thấy lạ lùng liền bảo Tiểu Thúy Loan kéo cậu bé quay lại để nàng nhìn xem cậu ta có khóc không. Khi Ngọc Tiêu Sáng quay lại thì toàn bộ phần hạ thể của cậu lồ lộ hiện ra trước cặp mắt hai thiếu nữ. Hạ Mộng Cầm hơi đỏ mặt lên khi nhìn thấy cái thứ của quý của cậu nhỏ lòng thòng nằm dưới đám lông đen nhánh. Nàng nhớ bản thân hạ thể nàng của có không ít lông, nhưng cái thứ lòng thòng kia thì dứt khoát nàng không thể có được. Hạ Mộng Cầm nghĩ lại chỉ có bọn nam nhân thì mới có cái thứ kỳ lạ đó mà thôi. Nàng để ý thấy mặt cậu bé tuy rất xinh xắn đáng yêu nhưng lại bị mù cả hai mắt. Nàng thấy cậu nhỏ cởi truồng đứng ngơ ngáo ở trước mặt thì cũng mắc cười trong lòng. Nàng chợt nghĩ cậu bé này bị mù nên không hay không biết nàng đang ngắm nhìn cái của quý của nó. Như vậy thì nàng được tự nhiên hơn nhiều. Về phía Tiểu Thúy Loan thì cũng tò mò chẳng khác gì chủ nhân của nàng. Năm nay Tiểu Thúy Loan cũng trạc tuổi Hạ Mộng Cầm nhưng do thân phận tỳ nữ nên nàng cũng chưa lấy được ai. Đây là lần đầu tiên Tiểu Thúy Loan được chiêm ngưỡng cái thứ đặc dị đó của nam nhân nên đỏ mặt lên vì ngượng. Hạ Mộng Cầm quan sát một hồi thì chợt phát giác ra tỳ nữ Thúy Loan của mình cũng đang tò mò nhìn cái thứ quái quỷ nọ. Nàng quát lớn với Ngọc Tiêu Kỳ để chữa thẹn rồi nhanh chóng đuổi cậu nhỏ về nhà. Ngọc Tiêu Kỳ toàn thân đau nhức, sợ hãi không biết ngần nào. Cậu lò dò đi ra cửa mà không biết đi về đâu vì bản thân cậu bị mù nên không thể tự tìm đường về nhà. Hạ Mộng Cầm cũng biết vậy nên ra hiệu cho tỳ nữ Thúy Loan đưa cậu nhỏ về. Tiểu Thúy Loan được lệnh chủ nhân liền vội vã chạy ra trước cửa đưa tay kéo Ngọc Tiêu Kỳ đi. Nàng thấy cậu nhỏ trần truồng mà thân hình xơ xác thì thương hại không nỡ để cậu cứ như vậy mà về nhà. Nàng dẫn cậu nhỏ về chỗ ở của nàng phía sau phòng nhị tiểu thơ rồi lấy thuốc kim sang rịt vào những vết thương rớm máu của cậu bé. Ngọc Tiêu Kỳ được nữ nhân chăm sóc thì tủi thân ứa nước mắt. Tiểu Thúy Loan nhận thấy liền lấy khăn tay lau nước mắt cho cậu rồi an ủi: – Đệ đệ hôm nay tuy rằng có bị tiểu thơ đánh đòn nhưng cũng còn may. Có người còn bị trói vào cột cho nhịn đói mấy ngày nữa chứ không chỉ đơn giản như vầy. Ngọc Tiêu Kỳ biết nàng nói thật nên khẽ gật đầu ra dấu là đã hiểu. Tiểu Thúy Loan bảo cậu nhỏ cởi nốt chiếc áo đã rách bươm ra để cho nàng dễ dàng sức thuốc. Thân hình cậu nhỏ hoàn toàn trần truồng hiện ra trước mắt người thiếu nữ khiến nàng cũng thấy tâm thần có phần nào đó hồi hộp. Ngọc Tiêu Kỳ còn nhỏ, lại bị mù nên cậu không phải làm việc nặng nhọc như các gia nô khác vì thế nước da của cậu trắng hồng. Tiểu Thúy Loan nhận thấy cậu bé rất xinh đẹp và đáng yêu. Do vết đánh bằng roi, nên có những vết thương lan tới cả vùng thân trước của Ngọc Tiêu Kỳ, Tiểu Thúy Loan trong lúc sức thuốc kim sang không thể không nhìn thấy cận cảnh con cặc của cậu nhỏ đang ở rất gần nàng.
0 bình luận
aaa