Chương 2

Không chờ mẹ nó cho ý kiến, thằng Kiệt lấy điện thoại ra mà gọi cho ba nó. Và ngạc nhiên thay! Ba nó dững dưng chấp nhận một cách nhanh chóng làm cả hai đều vui mừng hớn hở. Trên chiếc xe đò chạy bon bon, mẹ thằng Kiệt vui như được đi chợ Tết. Thằng Kiệt nhìn mẹ nó mà không khỏi cười thầm: “Mẹ đôi lúc như đứa con nít! Có ba thì mẹ khép nép nhưng khi không có ba thì mẹ lại cười vui tự nhiên. Mình không hiểu nổi quan hệ giữa ba mẹ!”. Thật ra thì mẹ thằng Kiệt là mẫu người đàn bà truyền thống, lúc nào cũng xem chuyện tùng phục chồng là điều dĩ nhiên, nhất là bà chỉ biết độc nhất một người đàn ông là ba thằng Kiệt nên bà không có điểm nào khác để so sánh. Có lần con Như Ngọc nói với bà: – Tại sao mẹ phải cứ cúi đầu trước ba như vậy, bây giờ là thời đại bình đẳng mà! Nếu không hợp thì cứ chia tay nhau thôi. Mẹ còn trẻ đẹp thì có tKiệt gì đàn ông để mà lựa chọn! – Í con đừng nói bậy! Mẹ đã 40 tuổi rồi chứ đâu còn trẻ trung gì như con nói! Với lại mẹ hạnh phúc với ba con mà. – Mẹ hạnh phúc vậy sao mà con đã từng thấy mẹ ngồi khóc một mình sau khi bị ba trách mắng? Mẹ nó làm thinh không trả lời… Về đến Cần Thơ, hai mẹ con đi ăn tối xong rồi về khách sạn lấy phòng. Thằng Kiệt bắt chuyện với người nhân viên tiếp tân để hỏi thăm tình hình. Anh chàng vui vẻ nói: – Nghe đâu tối nay có cơn bão khá dữ dội. Anh và bác đừng nên đi chơi khuya. Về phòng, mẹ thằng Kiệt hoang mang nói: – Nghe nói bão là mẹ lo… – Không sao đâu mà mẹ! Mình đâu ở ven biển đâu mà sợ! Mẹ cứ về phòng ngủ yên giấc đi. Nó biết tính mẹ nó rất sợ sấm sét. Lúc nhỏ nó đã từng thấy mẹ nó mất hết bình tĩnh mà khóc ròng trong một cơn bão có sấm sét đùng đùng. Đến khoãng 22 giờ thì trời bắt đầu đổ mưa… Khi tiếng sấm đầu tiên nổ vang thì thằng Kiệt vội vã chạy sang phòng mẹ nó. Bà trùm mền bịt kín đầu mà thở hì hục… Thấy có thằng Kiệt, mẹ nó ngồi dậy ôm chầm lấy nó mà lắp bắp: – Kiệt ơi, mẹ sợ lắm… Thằng Kiệt nhìn gương mặt nhợt nhạt của mẹ nó mà cảm thấy thương mẹ vô cùng. Nó ôm xiết bà vào lòng mà vỗ về: – Không sao đâu, có con đây mà… Một vệt sét sáng lừng nhanh chóng kèm theo một tiếng sấm rền trời làm mẹ thằng Kiệt hoảng sợ rên rỉ… Thằng Kiệt đặt mẹ nó vào giường định đấp mền cho mẹ nhưng cùng lúc nó nhăn mặt nhận ra là quần ngủ của mẹ nó ướt sũng! Thì ra bà sợ đến nổi té đái trong quần. Thằng Kiệt chần chừ một lúc rồi đưa tay tuột quần của bà ra để đem vào phòng tắm. Quần lót cũng ướt mèm làm nó cũng đành phải cởi ra mà đem bỏ vào bồn tắm. Trở lại phòng, nó nghe mẹ nó lắp bắp năn nỉ: – Đừng bỏ mẹ, Kiệt ơi… mẹ sắp chết rồi… hãy ôm mẹ đi… Thằng Kiệt thầm nghĩ: – Mình chưa bao giờ thấy mẹ hoảng sợ đến mức độ này, thật không ngờ! Nó cũng do dự không muốn nghe theo lời mẹ vì mẹ nó gần như trần truồng thì nó làm sao có thể leo lên giường mà ôm bà cho được? Vài tiếng sấm rền trời nữa làm cho mẹ thằng Kiệt càng cuống quít thêm, lúc đó bà không còn tự kiễm soát được nữa làm thằng Kiệt cũng thấy chột dạ. Nó quyết định leo lên giường mà ôm lấy bà để trấn an. Cơ thể của mẹ nó run như bị sốt nhưng được thằng Kiệt ôm xiết làm mẹ nó bớt khủng hoảng phần nào, bà cứ nói không ngừng: – Kiệt ơi, đừng bỏ mẹ… Bà gục đầu vào ngực nó, đầy tin tưởng…
0 bình luận