Chương 4

“Vậy cũng được. Mẹ cần một ít bánh mì và sữa. Để mẹ đi lấy tiền đã.” Ngọc Hà nhanh chóng quay người đi để tránh ánh mắt của con, nàng nhanh chóng thấy chiếc ví của mình ở trên sàn nhà bên cạnh chiếc giường. Chẳng cần suy nghĩ Ngọc Hà nhanh chóng cuối người xuống để lấy chiếc ví. Cái áo ngủ liền bị kéo lên và bám chặt vào bờ mông tròn trĩnh của nàng. Khi Ngọc Hà nghe một tiếng mà nàng nghĩ như tiếng rên Ngọc Hà nhanh chóng đứng lên và quay lại Bây giờ thì đến lượt Tuấn Kiệt đỏ mặt và nhanh chóng đảo mắt đi chổ khác. Ngọc Hà biết rằng Tuấn Kiệt đã nhìn trộm mình từ rất lâu rồi. Nó đã bắt đầu từ vài năm trước. Và Tuấn Kiệt nghĩ nàng không để ý đến điều này. Nhưng nó đã lầm, Ngọc Hà biết và nàng cho rằng đó chỉ là căn bệnh chung của tuổi mới lớn. Thế nhưng càng ngày Ngọc Hà hơi lo lắng. Tuấn Kiệt đáng lẽ phải quan tâm đến những cô gái cùng trang lứa với nó. Và Ngọc Hà thoáng giật mình, đôi khi nàng nhận thấy con mình nhìn mình với một vẻ gì đó hơi thèm khát, không giống cái nhìn của mẹ – con bình thường. Ngọc Hà biết rằng, khi vắng bóng người cha, nàng thật khó nói với con chuyện tế nhị này. Và điều đó làm cả 2 cảm thấy khó chịu và mất tự nhiên. “Mẹ có muốn đi ăn với con tối nay?” Tuấn Kiệt hỏi đầy hi vọng “Con không hẹn hò gì sao? Ý mẹ là sao con không đi chơi với bạn cùng trang lứa mà đi với bà mẹ già này?” Tuấn Kiệt cười và trả lời.”Đầu tiên, mẹ hãy còn trẻ lắm, và con cũng thích đi với mẹ hơn là bạn ở trường.” Mặt Tuấn Kiệt lại đỏ bừng. Tuấn Kiệt giống như một chàng trai đang bị tương tư. Nhưng với Tuấn Kiệt dường như còn hơn thế Ngọc Hà cảm thấy một cảm giác kì lạ chạy dọc sống lưng mình. Nàng thở hắt ra và nói.”Được thôi. Mẹ có một số chuyện để nói với con.” Ngọc Hà đưa tiền cho con và nhìn Tuấn Kiệt rời khỏi. Tuấn Kiệt tuy không cao lắm nhưng có khuôn mặt điển trai, nụ cười dễ thương và cách ăn nói có duyên. Nó sẽ sát gái lắm đây. Ngọc Hà nghĩ và nàng hơi thắc mắc vì sao nó lại chưa có bạn gái. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Ngọc Hà làm nàng hoảng sợ… “Mẹ đã xong chưa?” Tuấn Kiệt gọi và đứng đợi mẹ nó dưới chân cầu thang. Họ đã dặt một bàn ăn tại nhà hàng gần đó lúc 6h30.
0 bình luận