Chương 5: Tan tiệc

Sau đó phải đi tổng cộng mười sáu bước, tất cả mọi thứ có thể làm người khác xấu hổ đến chết, hai anh em cởi truồng ngồi xổm đi đến cửa, mỗi lần đi là con cặc lại cứng lên, vào phòng khách chịch vợ mình, ra khỏi phòng thì lại có thêm khách, sau khi tất cả các vị khách đều ra khỏi cánh cửa, hai anh em mới quỳ rồi dập đầu. Trong phòng tân hôn, hai chị em bị hành đến nỗi mắt không nâng lên nổi, hai anh em quỳ gối cầu hôn, đeo vòng cổ rồi giúp nhau mặc quần áo, mọi người cùng nhau chụp ảnh kỷ niệm, khách tụ tập ngồi trên giường cưới, chú rể và cô dâu quỳ xuống, chính thức đổi giọng gọi là bố mẹ, trước mặt mỗi người bố mẹ dập đầu ba lần, niềm vui đi kèm thuốc lá và bánh kẹo. Bố mẹ chấp nhận thay đổi giọng vì tiền, khuyên hai cặp vợ chồng yêu thương nhau hơn, hai anh em phải bảo vệ tình yêu với vợ, hai chị em dâu phải tôn trọng bố mẹ hai bên. Một bát mì hai trứng, chú rể leo xuống khỏi ghế ngồi, bố giữ vợ mình trên lưng để ăn, chúc phúc cho cô dâu chú rể, con cặc cũng càng ngày càng to hơn. Hai anh em đã đi đốt pháo hoa, lỗ tiểu nhét pháo nhỏ làm khung đốt pháo hoa bằng thịt người, sau ba giây thì bầu trời lại đen như mực. Nhẫn cưới của cô dâu đặt ở hai lỗ, hôn lễ được duy trì không có thời gian thư giãn, chú rể và cô dâu lên nhảy, bố mẹ lên sân khấu giúp sơn đầu cặc cùng lỗ lồn màu đỏ, mũ xanh đã về với một tổ. Hai anh em nằm sấp trên sàn nhà để thay giày, đi ra ngoài với các cặp vợ chồng và bố mẹ, một chuyến đi không ai kêu mệt mỏi, hai anh em cúi xuống đất biến chân thành băng ghế, bố mẹ vợ ngồi lên. Xe cưới từ chú rể sắp khởi động, ghế sau của cô dâu bề bộn chờ bố. ___ Tấm thảm màu xanh lá cây trải dài trên mặt đất, xoay xoay trên sân khấu khiêu dâm, sân khấu vòng tròn mang theo sự dâm tà, mái vòm màu xanh lá cây ở phía trước của sân khấu, tiệc súng khổng lồ làm tất cả đứng dàn thành hàng. Lồng đèn màu xanh lá cây gắn chữ hỷ, cặp xe cưới cũng màu xanh lá cây, mũ màu xanh lá cây, váy màu xanh lá cây, giày da màu xanh lá cây, cà vạt màu xanh lá cây, váy cưới trong suốt trên người, cả hai lỗ dưới cơ thể đều bị cắm vào. Dàn nhạc cụ trên sân khấu để hát, hát cho cô dâu mười tám bài, khách ngồi xung quanh ghế sân khấu, ăn tối để xem kịch, hai anh em như con chó sợ sân khấu, làm hài lòng tất cả các biểu cảm vui vẻ hay xấu hổ. Chuẩn bị bắn súng, hai anh em cùng vợ qua đường dựng pháo, lễ phun tinh dịch bắt đầu, tưới khắp người cô dâu, chú rể quỳ xuống thề, lỗ đít phun nhẫn chú rể, lỗ lồn cũng rơi ra nhẫn cưới, các cặp vợ chồng trao đổi nhẫn cưới. Đai trinh tiết khóa gốc hai anh em, có hiện diện của một chiếc chìa khóa, ngoại trừ hai anh em bị kiểm soát thì nghi thức đám cưới màu xanh lá cây đã kết thúc, bỏ qua việc hôn môi, khi các cặp vợ chồng mới vào động phòng, khách xếp hàng cởi quần, hai anh em cũng cởi quần, cô dâu đi cùng với cha ngồi trong phòng tân hôn. ___ Các món ăn khác nhau được bày trên sân khấu, khách mời rượu vang nhau chia sẻ niềm vui, khóa chìa khóa chúc rượu chú rể, giống như một con chó say rượu, một thẻ số đẹp cho mỗi người, hưởng tuần trăng mật do bố mẹ lao động. Phòng tân hôn màu xanh lá cây và chiếc giường cũng màu xanh lá cây, lễ cưới có mười tám món ăn, tất cả đều được cô dâu đặt ngày hôm nay trong phòng tân hôn, bàn tròn xoay làm mọi người thích thú ăn uống, tan tiệc khách cũng ra về hết, hai anh em chú rể canh gác cửa, tuần trăng mật sau hôn lễ kéo dài ba mươi ngày, mỗi đêm đều trải qua như vậy. Sau khi bước vào phòng, hai người đã phát hiện ra trong căn phòng còn có một vài người nữa. Nhìn thấy hai người đàn ông bước vào, một số trưởng làng đang uống trà và trò chuyện đều đứng lên, nhìn về phía hai anh em. “Anh em họ Trần đã trở lại rồi, lại đây, mau đến đây ngồi!” Trưởng làng Đội Cấn, Lò Văn Tùng nồng nhiệt tiếp đãi hai anh em Trần Đức Việt. “Chú, chú thấy chúng tôi trở lại, mang đến một cái gì đó nhưng vẫn chưa hài lòng, chúng tôi muốn liên lạc với người dân trong làng của chú rằng chúng tôi muốn mở một cơ sở thực phẩm.” Trần Đức Việt ngồi ở chiếc ghế đầu tiên, mỉm cười và nói. “Ồ, hai đứa trẻ họ Trần này, mấy đứa nói là lần này trở lại, hai đứa không biết sau khi hai đứa rời khỏi, cuộc sống bên trong làng khó khăn như thế nào đâu.” Ông Tùng vừa nói vừa lau nước mắt đang chảy ra. “Chú, sao chú lại khóc, đây là cơ hội tốt, khi các nhà máy thực phẩm được xây dựng lên, chúng tôi sẽ cho người dân trong làng cảm nhận được hương vị biển là như thế nào.” Tuấn Kiệt thấy ông Tùng rơi nước mắt, và nhanh chóng an ủi. Anh em họ Trần quay lại bàn bạc với mấy trưởng thôn khác về kế hoạch đầu tư, tất cả mọi người đều tán thành.
0 bình luận