Chương 1

Phải chú ý lắm mới có thể nhận ra một công trình như chiếc hộp nhỏ xíu nơi lưng chừng đồi. Giữa chốn hoang sơ nằm cheo leo trên mõm đá nhìn ra biển, chắc nhiều người sẽ lầm tưởng đó là trung tâm dự báo khí tượng chứ không phải một ngôi biệt thự. Hai chiếc xe bóng loáng êm ái leo dốc, sau nhiều đoạn đường uốn lượn quanh co, chặng cuối của hành trình xuyên đêm đã kết thúc. Trước mắt họ là thế giới của tự do, nơi tránh xa những soi mói đời thường. Khánh cùng những bà chị sắp xếp bàn ghế trong phòng để có không gian trống trải rồi đẩy cửa bước ra khoảng sân lớn sau nhà, nơi Hương đứng một mình thả hồn vào mặt biển mênh mông. Gió hiu hiu phất phơ những sợi tóc mảnh mai xu nịnh nét quý phái trên gương mặt thánh thiện. Mùi nước hoa nam tính quyến rũ thoáng lướt qua cánh mũi, dù ánh mắt vẫn gắn vào xa xăm nhưng Hương biết đó là Khánh. Tất nhiên rồi, chỉ có hắn là nam nhân ở chốn hoang vu này, đơn độc giữa chiến địa của những người phụ nữ giàu có. Biển đẹp quá phải không chị? Ừ! – Câu trả lời ngắn ngủn trở thành lằn ranh chia đôi chiến tuyến. Em mời chị – Khánh đưa ly nước cho Hương. Gì vậy? Nước cam với mật ong rừng. Hương quay ngoắt nhìn Khánh bằng ánh mắt chất chứa hàng tá những câu hỏi. Sao hắn biết mình thích loại nước này? Chỉ là vô tình trùng hợp hay được ai đó mách lẻo? Liệu trong nước có chất kích thích hay không? Giả sử có thì sao? Ai bỏ vào? Không thể những bà chị kia được, họ sẽ không làm thế với Hương. Còn nếu Khánh tự ý bỏ vào? Cũng không, hắn không dám manh động đến vậy, dù sao phải nể mặt chị Phấn, phải nghe theo lệnh chị ấy chứ… Khánh đã bắt gặp ánh mắt ngờ vực, hắn mỉm cười từ tốn. Trong ly có nước cam, mật ong rừng và vài viên đá lạnh. Thành phần chỉ thế thôi. Hương thoáng chột dạ khi bị đứa con trai trông non choẹt nhưng rất già dặn đọc vanh vách suy nghĩ của mình. Tốc độ xử lý thông tin trong đầu hắn khiến Hương thầm thán phục. Đúng là lúc này nhâm nhi ly cam vắt, ngắm cảnh biển êm đềm buổi bình minh thì còn thú vị nào hơn. Cám ơn em. Chỉ mình chị có phần thôi sao? Em pha nước cho mọi người cả rồi, mỗi người uống một thứ khác nhau. Em hiểu sở thích từng người mà. ??!! Hì… – Khánh phì cười – Đâu có gì lạ, em tiếp xúc với các chị ấy cũng lâu nên em hiểu họ. Nhưng… em mới gặp chị lần đầu. Dạ… nhưng em cũng hiểu sở thích của chị nữa. ??!! – Hương tiếp tục trố mắt ngạc nhiên – Liệu có bốc phét không đây? Có muốn em nói đôi chút về chị không? Hương quay người đối diện chống cùi chỏ lên lan can bắt chéo chân nhìn Khánh đầy thách thức. Chiếc đầm maxi tung bay trong gió tạo cho nàng nét đẹp thật liêu trai. Hương khẽ hất hàm, ban cho Khánh nụ cười có chừng mực. Thử nói xem… Quý bà Trương Ngọc Mỹ Hương là phu nhân của doanh nhân Trần Đức Phát, có cô con gái nhí nhảnh tên Trần Mỹ Hạnh, năm nay 17 tuổi. Chị thường ăn sáng với cô ấy ở nhà hàng… rồi đưa con đến trường, sau đó dạo chơi trong các khu thương mại cao cấp. Hầu như khoảng thời gian còn lại trong ngày, chị đều đi dạo có một mình. Hương nhoẻn miệng cười một cách chống chế, đưa ly nước cam hớp một ngụm giấu đi nét bối rối. Thằng em cũng lợi hại đó, làm sao nó biết về mình rõ đến thế? Ngay cả những bà chị thân thiết như Phấn cũng chưa chắc nắm rõ quy luật đi lại của Hương. Thật không dễ để hiểu một con người nhưng Khánh đã cố gắng làm điều này mà bản thân không thể lý giải. Hắn bỏ nhiều thời gian lẫn công sức mong tìm câu trả lời, liệu mình có thể chinh phục được một quý bà nổi tiếng sống khép kín để một lần nữa chị Phấn phải tự hào? Khi Phấn muốn Khánh lôi kéo Hương nhập hội, Khánh đã lạnh lùng từ chối khiến chị ấy không khỏi thất vọng. Nhưng Phấn không từ bỏ ý định, Phấn cho Khánh xem hình Hương, tạo cơ hội để Khánh gặp nàng qua những buổi trò chuyện bất chợt nhưng thực tế đã được sắp xếp trước, tất nhiên Hương không hay biết chuyện này. Nhan sắc và độ tươi trẻ của Hương đã khiến Khánh thức tỉnh. Từ kẻ dửng dưng trở thành người lập mưu, hắn cho rằng mình cần phải thuyết phục Hương tham gia vì một điều duy nhất… nàng quá đẹp, và hắn đã bị hớp hồn ngay lần gặp đầu tiên. Ngoài là giống đực đáp ứng tình dục, Khánh cũng là một thằng con trai mới lớn hừng hực sức trẻ, cũng biết đam mê nhan sắc như bao người. Từ giây phút ấy, Khánh đã mơ đến thời khắc siết chặt Hương trong lòng để được nghe hơi thở và giọng rên xiết của nàng. Vây quanh chị là cuộc sống vương giả nhưng trong sâu thẳm chị rất trống vắng cô đơn. Sao biết? Em đoán mò à? – Giọng Hương có chút run run. Có nhiều đêm chị ngồi bên ban công, ném cái nhìn vô hồn vào trời đêm hàng giờ. Đó không phải cô đơn thì gọi là gì?
0 bình luận
aaa