Chương 5

Thế nhưng không hiểu sao Hà Anh lại không thể gọi cho Loan được, có một cái gì đó cứ ngăn cô lại. Đến chiều thứ Bảy, lúc cô và đứa con nhỏ đang ở nhà bố mẹ chồng của cô thì chính Loan lại là người gọi điện thoại di động cho cô. Trong điện thoại, Loan với giọng vui vẻ bảo với Hà Anh là mọi việc cô ta thu xếp xong xuôi rồi, chiều mai Chủ nhật cậu bé sẽ đến nhà Hà Anh, cô ta bảo thêm là cô ta và cậu bé đang ngồi uống cafe ở quán trên phố Lý Thường Kiệt, nếu Hà Anh không bận thì ra đó một tí để làm quen với cậu bé luôn. Hà Anh cũng tò mò muốn xem mặt mũi cậu bé này thế nào, nên cô gật đầu đồng ý ngay và bảo bố mẹ cứ ở nhà chơi với bé Minh giúp cô, để cô chạy ra đây có chút việc rồi về ngay. Từ nhà bố mẹ chồng Hà Anh ra chỗ quán cafe chỉ mất có chục phút. Bước vào trong quán, Hà Anh nhìn ngay thấy Loan bạn mình đang ngồi với một cậu trai trẻ ở bàn trong góc, cậu trai nọ ngồi quay lưng ra nên Hà Anh chỉ thấy dáng người chứ không nhìn thấy mặt cậu ta. Cậu ta mặc quần jean và cái áo phông giản dị, dáng người cũng cân đối. Loan đứng dậy reo lên khi nhìn thấy cô đi lại gần: – Hà Anh… nhanh thế, cứ tưởng cậu lề mề như mọi khi… nào lại đây tớ giới thiệu nhé. Loan chìa tay sang cậu bé đang lúng túng đứng dậy nói: – Giới thiệu với cậu… đây là Thắng… còn giới thiệu với Thắng… đây là chị Hà Anh mà chị đã nói với em… hai người làm quen với nhau đi. Cậu bé ngượng nghịu mặt ửng đỏ, gật đầu nói lí nhí với Hà Anh: – Em chào chị ạ… Hà Anh cũng gật đầu ấp úng: – Chào… bạn… mình là Hà Anh. Loan phì cười: – Gớm… bạn bạn mình mình cái gì… hơn tuổi thì cứ xưng hô chị em thôi, tớ với Thắng cũng thế mà. Ngồi xuống ghế, Hà Anh tò mò liếc nhìn cậu bé trong khi cậu ta cúi gằm mặt vẻ xấu hổ. Cậu bé trông rất sáng sủa, đẹp trai với khuôn mặt trắng trẻo, sống mũi cao, tóc cắt gọn ghẽ, vầng trán cao thông minh. Trông cậu ta trẻ măng như một học sinh cấp III, khuôn mặt ửng hồng đầy vẻ ngây thơ và ngượng ngùng. Vóc người cậu ta cũng cân đối khỏe mạnh, tuy không cao bằng Hà Anh nhưng cũng phải trên mét sáu. Hà Anh tự nhiên thấy bối rối quá, không chỉ vì cô băn khoăn không biết chuyện mình dự định làm thế này có hư hỏng quá không, mà còn vì thấy cậu bé trẻ con quá, nếu làm vậy với cậu ta thì cô cảm thấy áy náy và xấu hổ lắm. Thấy hai người lúng túng, Loan chủ động gợi chuyện cho hai người tự nhiên rồi cô đứng lên bảo: – Thôi… tớ như vậy là xong nhiệm vụ nhé… bây giờ tớ để kệ hai người đấy… mọi việc không liên quan gì đến tớ nữa đâu… thôi hai chị em trò chuyện với nhau đi… tớ bye bye đây. Nói rồi cô bạn của Hà Anh bỏ đi, để cho Hà Anh và cậu bé ngồi nói chuyện cho tự nhiên hơn. Ngượng thì vẫn ngượng lắm, nhưng khi cô bạn đi rồi, Hà Anh cũng cố tỏ ra bình thường vui vẻ trò chuyện với cậu bé. Toàn những chủ đề chung chung, vô thưởng vô phạt, như chuyện học hành của cậu bé, chuyện công việc của cô, rồi chuyện thời tiết, chuyện phim ảnh trên TV… Dần dần không khí ngượng ngập giữa hai người cũng bớt dần, họ trò chuyện tự nhiên hơn và bắt đầu cười đùa vui vẻ với nhau. Chiều hôm đó Hà Anh ngồi uống cafe với cậu bé khá lâu, cô thấy cậu bé chỉ hơi rụt rè một chút chứ cậu ta là một người cũng khá hiểu biết và thông minh, nói chuyện cũng rất có duyên. Đến lúc cuối cùng trước khi ra về, rất ngượng nhưng Hà Anh và cậu bé đành quay lại cái chủ đề chính của buổi gặp giữa họ ngày hôm nay.
0 bình luận