Harem: Trọng Sinh Thành Tây đen Chơi Gái (Siêu Phẩm)
Cá Mập Ăn Rau
Chương 1: Cú Tông Định Mệnh và Cơ Thể Mới
Bảo Lâm, 26 tuổi, là một gã trai Sài Gòn điển hình nhưng chẳng có gì nổi bật. Gầy nhom, da tái nhợt vì suốt ngày ngồi văn phòng, tóc tai bù xù vì lười gội, anh làm nhân viên kế toán cho một công ty xuất nhập khẩu nhỏ ở quận 7. Cuộc sống của Lâm là chuỗi ngày lặp lại: sáng dậy muộn, vội vàng đạp xe đi làm, tối về cày game online đến khuya, rồi lăn ra ngủ với những giấc mơ viển vông. Anh không xấu, mặt mũi cũng gọi là ổn, nhưng ánh mắt thiếu sức sống và dáng đi lom khom khiến chẳng cô gái nào để ý. Lâm từng thầm crush vài em đồng nghiệp, nhưng chỉ dám nhìn từ xa, chẳng bao giờ đủ can đảm mở lời. Trong đầu anh đầy những tưởng tượng dâm dục – những cảnh nóng bỏng với những cô nàng nóng bỏng, nhưng ngoài đời, anh chỉ biết thủ dâm với mấy clip trên mạng để giải tỏa.
Tối hôm đó, Sài Gòn mưa như trút. Đường phố trơn trượt, đèn xe lấp loáng phản chiếu trên mặt đường ướt. Bảo Lâm rời văn phòng lúc 9 giờ, áo sơ mi nhàu nhĩ dính chặt vào người vì mồ hôi và mưa. Anh đội mũ lưỡi trai, tai đeo headphone, nhạc rock xập xình át đi tiếng xe cộ. Trong đầu Lâm là những suy nghĩ lộn xộn: báo cáo mai chưa xong, lương tháng này chưa đủ trả nợ thẻ, và cả chút tủi thân khi nghĩ đến cảnh bạn bè khoe người yêu trên Facebook. Anh băng qua đường, chẳng để ý đến ánh đèn pha chói lòa từ xa. Một chiếc xe tải lao tới, tiếng còi inh ỏi vang lên. Lâm quay đầu, nhưng đã muộn. Ánh sáng trắng xóa nuốt chửng tầm nhìn. Cơ thể anh bị hất tung, đau đớn như hàng ngàn mũi kim đâm vào da thịt. Anh nghe tiếng xương gãy, cảm nhận máu nóng chảy ra, rồi bóng tối lạnh lẽo kéo đến. “Chết rồi…” anh nghĩ, trước khi ý thức tan biến.
Nhưng cái chết không đến. Trong một không gian mơ hồ, Lâm cảm giác mình đang trôi nổi, cơ thể nhẹ bẫng như lông vũ. Một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng vang lên trong đầu: “Mày yếu đuối, vô dụng, nhưng tao cho mày cơ hội. Một cơ thể mới, một đời mới. Muốn sống, thì phải mạnh mẽ. Đừng để tao thất vọng.” Lâm muốn hét, muốn hỏi “Ai? Tại sao?”, nhưng miệng anh như bị khóa chặt. Một luồng sáng chói lòa bùng lên, và anh tỉnh dậy.
Mở mắt, Lâm thấy mình nằm trên một chiếc giường kingsize trong căn phòng xa hoa. Ánh sáng từ cửa sổ lớn chiếu lên trần nhà cao vút, mùi nước hoa nam tính thoang thoảng. Anh cố ngồi dậy, nhưng cơ thể nặng nề lạ lùng, như bị đè bởi một khối cơ bắp khổng lồ. Anh đưa tay lên, và sững sờ. Đôi tay đen bóng, cơ bắp cuồn cuộn, những đường gân nổi rõ như tạc từ đá. Anh sờ mặt, cảm nhận mũi cao, hàm vuông, và làn da mịn màng khác xa khuôn mặt tròn trịa trước đây. Hoảng loạn, anh lảo đảo bước đến tấm gương lớn treo trên tường. Người đàn ông trong gương cao gần 1m9, vai rộng như lực sĩ, cơ ngực căng cứng, cơ bụng sáu múi sắc nét. Da anh đen bóng, lấp lánh dưới ánh sáng, đôi mắt sâu thẳm đầy cuốn hút. Nhưng điều khiến Lâm đỏ mặt là “thằng nhỏ” – không, phải gọi là “thằng lớn” – dài 25cm, to bất thường, nằm gọn trong chiếc quần lót bó sát. Anh chạm vào, cảm giác nóng ran chạy dọc sống lưng, vừa xấu hổ vừa phấn khích.
“Đù má, đây là ai?” Lâm lẩm bẩm, giọng trầm ấm lạ lùng. Anh kiểm tra căn phòng, tìm thấy một chiếc ví da trên bàn. Giấy tờ ghi “Jackie Nguyễn”, 28 tuổi, luật sư tại công ty luật danh tiếng ở quận 1. Điện thoại bên cạnh sáng lên với hàng tá tin nhắn. “Jackie, tối nay bar không bro?” từ Minh. “Anh ơi, em nhớ anh, tối gặp nha 😘” từ một cô tên Linh. “Vụ kiện hôm qua đỉnh lắm, hot boy!” từ một đồng nghiệp. Lâm – không, giờ là Jackie – ngồi phịch xuống ghế, đầu óc quay cuồng. Anh không chỉ trọng sinh, mà còn sở hữu một cơ thể hoàn hảo, một sự nghiệp đỉnh cao, và cả một dàn “fan” sẵn sàng quỳ dưới chân.
Nhưng thích nghi không dễ. Jackie loạng choạng khi bước đi, chưa quen với chiều cao và cân nặng mới. Anh làm vỡ ly nước chỉ vì siết tay quá mạnh, mảnh thủy tinh văng khắp sàn. Mặc áo sơ mi cũng thành vấn đề – cơ ngực căng cứng làm cúc áo suýt bung, và “thằng nhỏ” trong quần bó cứ cọ vào đùi, khiến anh ngượng chín mặt. Anh đứng trước gương, ngắm cơ thể đen bóng, vừa phấn khích vừa sợ hãi. “Mày là Jackie,” anh tự nhủ. “Và mày sẽ chơi lớn.” Nhưng trong lòng, anh vẫn là Bảo Lâm – gã trai tự ti, chưa từng biết mùi đời.

0 bình luận