Con đường Bá Chủ Ntr: Dâm Trùng Sư
Đừng Rời Shaco Ấy
Chương 5: Đêm Cuồng Nhiệt
Bảo Lâm đứng trong bóng tối hậu trường hội trường đấu giá, ánh mắt sắc lạnh dõi theo Ngọc Lan. Con trùng tím đã làm nhiệm vụ, khiến cô rơi vào trạng thái mơ màng, cơ thể run nhẹ dưới váy lụa tím. Đám đông vẫn xì xào về sự bất thường của cô, nhưng không ai dám can thiệp. Bảo Lâm tiến đến, giả vờ lo lắng, giọng trầm ấm: “Cô nương, cô không sao chứ? Để ta đưa cô nghỉ ngơi.”
Ngọc Lan dựa vào anh, ngực phập phồng chạm vào ngực anh, hơi thở nóng rực. “Ta… ta thấy lạ… ngươi…” Cô thì thầm, ánh mắt mê muội, không còn vẻ kiêu ngạo của thiên tài luyện đan. Anh đỡ cô, dẫn vào một phòng nhỏ phía sau hội trường, nơi ánh sáng mờ ảo từ dạ minh châu chiếu lên bức tường đá. Cửa đóng lại, không gian chỉ còn hai người.
Anh khóa cửa, quay lại nhìn Ngọc Lan. Cô đứng đó, váy lụa bó sát tôn lên thân hình hoàn mỹ: ngực căng tròn, eo thon nhỏ, đôi chân dài trắng muốt ẩn hiện. Con trùng tím bò lên cổ cô, lấp lánh, kích thích giác quan, khiến má cô đỏ bừng, môi hé mở. “Ngươi… ngươi đã làm gì ta…” Cô rên khẽ, giọng run rẩy, nhưng tay vô thức cởi dây váy, để lộ làn da mịn màng như ngọc.
Bảo Lâm nuốt nước bọt, dục vọng bùng cháy như ngọn lửa. Anh tiến đến, tay nâng cằm cô, môi kề sát: “Ngươi sẽ biết ngay, mỹ nhân.” Anh hôn cô, môi ngấu nghiến, lưỡi quấn lấy lưỡi, vị ngọt như mật ong khiến anh gầm lên. Ngọc Lan rên rỉ, cơ thể mềm nhũn, dựa sát vào anh, ngực cọ vào ngực anh, kích thích từng dây thần kinh.
“Ta… ta muốn… nóng quá…” Cô rên lên, giọng nứng nực, móng tay cào vào vai anh. Anh xé toạc váy lụa, để lộ thân hình trần trụi, ngực căng mọng rung nhẹ, núm hồng cứng lại vì kích thích. Anh cúi xuống, ngậm lấy một bên, mút mạnh, khiến Ngọc Lan hét lên, cơ thể uốn cong như dây đàn. “Ư… mạnh nữa… ta chịu không nổi!” Cô gào lên, tay ôm đầu anh, đẩy sát vào ngực.
Con trùng tím bò xuống bụng cô, kích thích vùng nhạy cảm, khiến cô quằn quại, nước mắt khoái lạc trào ra. Bảo Lâm cởi áo, để lộ cơ thể săn chắc, rồi kéo cô xuống sàn, nơi tấm thảm mềm mại trải sẵn. Anh nâng chân cô, hôn từ mắt cá lên đùi, lưỡi lướt qua làn da nóng bỏng. “Ngươi thật hoàn mỹ,” anh thì thầm, rồi đâm sâu vào cơ thể cô, mạnh mẽ và dứt khoát.
Ngọc Lan hét lên, tiếng rên nứng nực vang vọng, hòa quyện với tiếng thở gấp của anh. “Mạnh hơn… xé ta ra đi!” Cô gào lên, chân quấn chặt hông anh, móng tay cào rách lưng anh. Anh tăng tốc, mỗi cú thúc như sóng biển dâng trào, khiến cô ngất đi rồi tỉnh lại trong đê mê. Cơ thể cô run rẩy, mồ hôi lấp lánh, ngực rung lên theo nhịp, miệng không ngừng rên rỉ: “Ư… sướng… đừng dừng… ta muốn nữa!”
Anh gầm lên, cảm nhận linh khí từ cô truyền sang, đan điền rung động dữ dội. Con trùng tím sáng rực, hút tinh hoa từ cơ thể cô, giúp tu vi anh tăng vọt. Anh nâng cô lên, đổi tư thế, để cô quỳ trước anh, mông tròn lẳn hướng lên. Anh vỗ mạnh, khiến cô hét lên sung sướng, rồi tiếp tục xâm nhập, sâu hơn, nhanh hơn. “Ngươi là của ta… mãi mãi!” Anh gào lên, phóng thích tất cả, khiến cô ngã xuống, cơ thể co giật trong khoái lạc.
Khi mọi thứ kết thúc, Ngọc Lan nằm trên thảm, mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt đỏ bừng, nụ cười thỏa mãn. Con trùng tím vẫn bám trên cổ cô, đảm bảo sự phục tùng. Bảo Lâm thở hổn hển, mặc lại áo, lấy chìa khóa kho thương hội từ tay cô. “Ngươi là nô lệ đầu tiên trong đế chế của ta,” anh thì thầm, ánh mắt lạnh lùng.
Anh đứng dậy, nhìn ra cửa sổ. Ngoài kia, Hắc Vân Thành vẫn nhộn nhịp, không ai hay biết thiên tài luyện đan đã rơi vào tay anh. “Lạc Nam, chờ đó. Ta sẽ lấy hết mọi thứ của ngươi,” anh lẩm bẩm, nụ cười tàn nhẫn nở trên môi.

0 bình luận