Con đường Bá Chủ Ntr: Dâm Trùng Sư
Đừng Rời Shaco Ấy
Chương 4: Con Mồi Trong Tầm Ngắm
Bảo Lâm đứng dưới ánh nắng sớm, gió núi thổi qua trường bào đen, che giấu khí tức sắc bén của một kẻ săn mồi. Đêm qua với Vân Nhi đã củng cố quyết tâm của anh: để đối đầu Lạc Nam và thống trị thế giới này, anh cần tài nguyên, sức mạnh, và những nữ nhân nắm quyền lực. Con trùng tím mới, luyện từ Huyết Linh Chi, rung động trong lòng bàn tay, tỏa ra khí tức mê hoặc. Nhưng anh biết, để tiến xa hơn, anh cần Tử Huyền Thảo – linh dược tăng cường linh thức, thứ sẽ giúp anh nuôi dưỡng trùng độc cấp cao.
Vân Nhi đi bên cạnh, ánh mắt mơ màng, thân hình uyển chuyển dưới áo lụa mỏng. Con trùng trên cổ cô lấp lánh, đảm bảo sự phục tùng tuyệt đối. “Tiền bối, hôm nay chúng ta làm gì?” Cô hỏi, giọng ngọt như mật. Bảo Lâm vuốt má cô, mỉm cười: “Tìm con mồi lớn hơn, thứ sẽ đưa ta đến gần Lạc Nam.” Trong lòng, anh đã có kế hoạch: chiếm lấy một nữ nhân không chỉ xinh đẹp, mà còn có thể mở ra kho báu tài nguyên.
Họ rời sơn cốc, hướng đến Hắc Vân Thành – trung tâm giao thương sầm uất, nơi các tu sĩ và thương nhân tụ họp. Chợ thành nhộn nhịp, mùi linh dược, pháp bảo, và tiếng rao vang vọng. Bảo Lâm lướt qua các gian hàng, ánh mắt dừng lại tại một quầy lớn, nơi Tử Huyền Thảo được trưng bày. Cây cỏ tím lấp lánh, tỏa ra linh khí tinh khiết, nhưng giá 1000 linh thạch là con số không tưởng với túi tiền cạn kiệt của anh.
Chủ gian hàng là một nữ tu sĩ trung niên, tu vi Kim Đan Cảnh, ánh mắt sắc như dao găm. Bên cạnh bà là một cô gái trẻ, khoảng mười tám tuổi, mặc váy lục bó sát, tôn lên thân hình cong cong đầy cám dỗ. Khuôn mặt cô thanh thoát, đôi mắt trong veo nhưng kiêu ngạo, mái tóc đen óng buông dài như suối. “Đó là Ngọc Lan, tiểu thư Hắc Vân Thương Hội,” Vân Nhi thì thầm, dựa vào ký ức Thanh Vân Tông. “Cô ta là thiên tài luyện đan, nắm quyền kiểm soát nhiều kho linh dược.”
Bảo Lâm nheo mắt, cảm giác máu nóng dâng lên. Ngọc Lan không chỉ đẹp như hoa sen, mà còn là chìa khóa mở ra kho báu. Nếu khống chế được cô, anh sẽ có nguồn cung linh dược vô tận, đủ để luyện hàng trăm con trùng độc. Nhưng anh biết, một thiên tài như cô không dễ bị lừa. Cô được bảo vệ chặt chẽ, và linh thức Kim Đan Cảnh của bà trung niên kia là trở ngại lớn.
Anh quan sát từ xa, nhận ra Ngọc Lan thường xuất hiện tại gian hàng vào buổi sáng, kiểm tra hàng hóa với sự cẩn trọng của một luyện đan sư. Anh quyết định tiếp cận dần, không vội vàng. “Vân Nhi, cô sẽ là mồi nhử,” anh ra lệnh, giọng trầm. Cô gật đầu, ánh mắt phục tùng. Anh lên kế hoạch: Vân Nhi sẽ giả vờ bị thương để thu hút sự chú ý, còn anh sẽ đóng vai người qua đường tốt bụng, tạo sự thân quen.
Sáng hôm sau, Vân Nhi bước đến gần gian hàng, ôm ngực, giả vờ loạng choạng rồi ngã xuống trước mặt Ngọc Lan. “Cứu… cứu ta…” Cô yếu ớt nói, khuôn mặt tái nhợt đầy thuyết phục. Ngọc Lan lập tức cúi xuống, kiểm tra mạch, lông mày khẽ nhíu. “Ngươi trúng độc nhẹ, không nghiêm trọng,” cô nói, lấy một viên đan dược màu xanh cho Vân Nhi uống. Giọng cô dịu dàng, nhưng ánh mắt cảnh giác không rời khỏi đám đông.
Bảo Lâm xuất hiện đúng lúc, trường bào đen tung bay, ánh mắt chân thành. “Đa tạ cô nương cứu muội muội ta,” anh cúi đầu, giọng trầm ấm. Ngọc Lan nhìn anh, cảm nhận khí tức mạnh mẽ nhưng khó nắm bắt, khiến cô đề phòng. “Không cần khách sáo. Ở đây cần cẩn thận hơn,” cô đáp, giọng lạnh lùng, rồi quay lại công việc.
Anh không nản. Trong vài ngày tiếp theo, anh thường xuyên đến gian hàng, mua vài món linh dược rẻ tiền, trò chuyện để tạo sự thân quen. Anh kể những câu chuyện hài hước, khiến Ngọc Lan đôi lần mỉm cười, nhưng cô vẫn giữ khoảng cách. “Cô gái này không dễ,” anh nghĩ, nhưng càng khó, anh càng muốn chinh phục. Anh phát hiện cô sẽ đại diện thương hội tại một buổi đấu giá tối nay – cơ hội hoàn hảo để ra tay.
Đêm đó, hội trường đấu giá lộng lẫy, ánh sáng từ pháp bảo chiếu rọi đám đông. Bảo Lâm trà trộn vào, che giấu khí tức, ánh mắt khóa chặt Ngọc Lan. Cô mặc váy lụa tím, bó sát thân hình hoàn mỹ, ngực căng tròn, eo thon nhỏ, đôi chân dài ẩn hiện qua lớp vải mỏng. Mỗi bước đi của cô như lời mời gọi, khiến anh nuốt nước bọt. Nhưng anh kìm lại dục vọng, tập trung vào kế hoạch.
Khi Ngọc Lan bước lên đài, giới thiệu một bình đan dược quý, anh lén thả con trùng tím cấp cao, được luyện từ Huyết Linh Chi. Con trùng nhỏ xíu bò qua sàn, len lỏi vào váy cô, bám vào làn da mềm mại. Ngọc Lan khựng lại, má đỏ bừng, đôi mắt mơ màng, hơi thở dồn dập. Cô cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói run nhẹ, khiến đám đông xì xào. Bảo Lâm mỉm cười trong bóng tối. “Ngươi sẽ là của ta,” anh thì thầm, chuẩn bị bước tiếp theo.
---

0 bình luận