Con đường Bá Chủ Ntr: Dâm Trùng Sư
Đừng Rời Shaco Ấy
Chương 3: Lửa Dục Trong Đêm
Bảo Lâm ngồi trong sơn cốc, ánh trăng mờ nhạt chiếu lên cơ thể săn chắc, mồ hôi lấp lánh sau buổi tu luyện. Đêm qua với Vân Nhi đã giúp anh cảm nhận sức mạnh của Dâm Trùng Sư, nhưng con trùng tím nhỏ bé chỉ là khởi đầu. Linh khí trong đan điền cuộn trào, nhưng vẫn thiếu sự bùng nổ để khôi phục hoàn toàn tu vi Hóa Thần Cảnh của Huyền Phong. Anh cần tài nguyên, cần sức mạnh, và hơn hết, cần thử nghiệm sâu hơn với truyền thừa tà ác này.
Vân Nhi ngủ cách đó không xa, thân hình cong cong dưới tấm áo lụa mỏng, ngực phập phồng theo nhịp thở. Con trùng tím trên cổ cô lấp lánh, giữ cô trong trạng thái mê muội, sẵn sàng phục tùng mọi mệnh lệnh. Bảo Lâm nhìn cô, dục vọng trỗi dậy, nhưng anh kìm lại. “Cô là công cụ, nhưng ta cần thứ lớn hơn,” anh lẩm bẩm, mở cuốn cổ thư từ nhẫn trữ vật.
Chữ viết trong thư uốn lượn như rắn độc, tiết lộ cách luyện trùng cấp cao: dùng linh dược hiếm, máu yêu thú, và tinh hoa từ nữ nhân trinh nguyên. Huyết Linh Chi là bước đầu, nhưng để tạo ra trùng độc mạnh hơn, anh cần Tử Huyền Thảo – loại dược liệu tăng cường linh thức. Anh thử triệu hồi một con trùng mới, nhưng linh khí cạn kiệt, đan điền đau nhói, khiến anh quỵ xuống, máu rỉ ra từ khóe miệng.
“Chết tiệt, cơ thể này vẫn chưa chịu nghe lời,” anh gầm gừ, lau máu. Dù mang ký ức Huyền Phong, anh vẫn chật vật với thế giới tu chân khắc nghiệt này. Anh quyết định rời sơn cốc, tìm kiếm tài nguyên để đẩy nhanh quá trình luyện trùng. Vân Nhi sẽ là mồi nhử, còn anh sẽ là kẻ săn mồi.
Họ đến một thị trấn nhỏ dưới chân núi, nơi các gian hàng bày đầy linh dược và pháp bảo. Bảo Lâm phát hiện Huyết Linh Chi tại một tiệm thuốc, nhưng giá 500 linh thạch vượt xa số linh thạch ít ỏi trong nhẫn. Chủ tiệm, một lão già xảo trá, cười khẩy: “Không tiền thì cút, đừng làm phiền lão.” Bảo Lâm siết chặt nắm đấm, nhưng giữ vẻ ngoài lạnh lùng. “Cướp là cách nhanh nhất,” anh nghĩ, ánh mắt lóe lên tàn nhẫn.
Đêm đó, anh lẻn vào kho tiệm thuốc, dùng con trùng tím phá trận pháp bảo vệ. Huyết Linh Chi và vài viên đan dược quý rơi vào tay anh. Trở về sơn cốc, anh bắt đầu luyện trùng. Anh nghiền Huyết Linh Chi thành bột, trộn với máu tươi, rồi rót linh khí vào. Một con trùng mới xuất hiện, to hơn, màu tím đậm, tỏa ra khí tức mê hoặc, như lời thì thầm của dục vọng. Anh cười hài lòng, nhưng cơ thể run lên vì kiệt sức.
Vân Nhi tỉnh dậy, cảm nhận khí tức từ con trùng mới. Cô tiến đến, ánh mắt mơ màng, giọng run rẩy: “Tiền bối… thiếp thấy… nóng quá…” Con trùng trên cổ cô sáng rực, kích thích giác quan. Bảo Lâm nhìn cô, dục vọng bùng cháy như ngọn lửa. Anh kéo cô lại, môi tìm đến môi, tay xé toạc áo lụa. Thân hình Vân Nhi lộ ra, làn da trắng mịn, ngực căng tròn run nhẹ dưới ánh trăng.
“Muốn ta, phải ngoan,” anh thì thầm, giọng trầm đầy cám dỗ. Vân Nhi rên khẽ, quỳ xuống, tay run rẩy cởi thắt lưng anh. Cô ngậm lấy, môi mềm mại di chuyển, khiến anh gầm lên sung sướng. Con trùng tím bò khắp người cô, kích thích từng dây thần kinh, khiến cô rên rỉ không ngừng. Bảo Lâm nâng cô lên, đặt xuống cỏ, đâm sâu vào cơ thể nóng bỏng. Vân Nhi quằn quại, móng tay cào vào lưng anh, tiếng hét hòa quyện với tiếng gió.
Cả hai chìm trong đê mê, cơ thể Vân Nhi uốn éo theo từng nhịp, mồ hôi lấp lánh như ngọc. Anh cảm nhận linh khí từ cô truyền sang, đan điền rung động dữ dội. “Hơn nữa… cho ta nhiều hơn!” Anh gầm lên, tăng tốc, khiến cô ngất đi trong khoái lạc. Khi mọi thứ kết thúc, Vân Nhi nằm bất động, khuôn mặt đỏ bừng, nụ cười thỏa mãn. Bảo Lâm thở hổn hển, cảm giác tu vi tăng vọt, con trùng mới trong tay rung lên mãnh liệt.
Anh đứng dậy, nhìn ra bóng tối. “Lạc Nam, ta đang đến gần ngươi,” anh thì thầm, ánh mắt sắc lạnh. Nhưng anh biết, để đối đầu kẻ có hệ thống bá chủ, anh cần nhiều hơn một con trùng và một nô lệ.

0 bình luận