Chương 2: Thử Thách Đầu Tiên

Bảo Lâm bước ra khỏi không gian nhẫn trữ vật, ánh nắng ban mai chiếu rọi khu rừng. Cơ thể anh đã hồi phục phần nào, nhưng ký ức của Huyền Phong vẫn như lưỡi dao sắc, cắt vào tâm trí. Huyền Phong từng là kẻ kiêu ngạo, coi phụ nữ như đồ chơi, và giờ Bảo Lâm phải sống trong thân xác ấy, mang theo tiếng xấu khắp tu chân giới. “Thật là một khởi đầu tệ hại,” anh lẩm bẩm, kiểm tra lại nhẫn trữ vật. Ngoài Hồi Huyết Đan, còn vài món pháp bảo và một cuốn cổ thư ghi chép về Dâm Trùng Sư. Anh ngồi xuống bên suối, mở cuốn thư. Chữ viết như những con trùng bò lổm ngổm, mỗi nét chứa khí tức tà ác. Công pháp này yêu cầu nuôi dưỡng trùng độc bằng linh khí và máu tươi, sau đó dùng chúng để khống chế tâm trí. Đặc biệt, phụ nữ trinh nguyên là “dược liệu” tốt nhất để tăng uy lực trùng độc. Bảo Lâm nhíu mày, cảm giác vừa ghê tởm vừa tò mò. Anh không phải thánh nhân, nhưng ý nghĩ biến người khác thành nô lệ khiến anh do dự. Bỗng một tiếng hét vang lên, phá tan dòng suy nghĩ. Cách đó không xa, một cô gái trẻ đang bị ba tên tu sĩ vây quanh. Cô mặc áo lụa trắng, tóc đen dài, khuôn mặt thanh tú nhưng hoảng loạn. “Các ngươi… dám động đến người của Thanh Vân Tông?” Cô hét lên, nhưng giọng run rẩy. Ba tên tu sĩ cười dâm đãng, tu vi chỉ ở Trúc Cơ Cảnh, nhưng đủ sức áp đảo cô – một kẻ mới Luyện Khí Cảnh. Bảo Lâm nheo mắt. Đây là cơ hội để thử sức mạnh. Anh lặng lẽ tiến đến, linh khí Hóa Thần Cảnh dù suy yếu vẫn đủ khiến không khí rung động. Một tên tu sĩ nhận ra, quay lại, nhưng chưa kịp phản ứng thì bàn tay Bảo Lâm đã bóp nát cổ họng hắn. Hai tên còn lại hoảng loạn, rút kiếm tấn công, nhưng chỉ như muỗi đốt sắt. Một luồng chưởng phong quét qua, cả hai hóa thành huyết vụ. Cô gái sững sờ, quỳ xuống cảm tạ. “Đa tạ tiền bối cứu mạng! Tiểu nữ tên Vân Nhi, thuộc Thanh Vân Tông.” Đôi mắt cô long lanh, ngực phập phồng dưới lớp áo mỏng, khiến Bảo Lâm cảm nhận dục vọng trỗi dậy. Anh mỉm cười, giọng trầm ấm: “Không cần đa lễ. Ta chỉ tiện tay.” Nhưng trong lòng, anh đang tính toán. Truyền thừa Dâm Trùng Sư yêu cầu thực hành, và Vân Nhi là mục tiêu hoàn hảo. Anh dẫn cô đến một hang động gần đó, viện cớ nghỉ ngơi. Trong hang, ánh sáng lờ mờ, không khí ẩm ướt. Vân Nhi ngồi cạnh, vô tư kể về tông môn, không biết nguy hiểm đang đến. Bảo Lâm hít sâu, kích hoạt công pháp. Một con trùng tím nhỏ xíu xuất hiện trong lòng bàn tay, lấp lánh như ngọc. Anh khẽ phất tay, con trùng bay đến, bám vào cổ Vân Nhi. Cô giật mình, nhưng chỉ vài giây sau, ánh mắt trở nên mơ màng, má hồng rực, hơi thở dồn dập. “Tiền bối… thiếp… thiếp thấy nóng quá…” Cô cởi áo ngoài, để lộ làn da trắng mịn, thân hình cong cong đầy cám dỗ. Bảo Lâm nuốt nước bọt, dục vọng như ngọn lửa thiêu đốt. Anh tiến đến, tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô. Vân Nhi rên khẽ, chủ động áp sát, môi đỏ mọng hé mở. “Tiền bối… thiếp muốn…” Giọng cô ngọt ngào, đầy mê hoặc. Anh không kìm được, kéo cô vào lòng, môi tìm môi, tay khám phá từng đường cong. Quần áo rơi xuống, cơ thể Vân Nhi mềm mại như nước, quấn lấy anh trong đê mê. Cảnh xuân kéo dài, tiếng rên rỉ vang vọng trong hang. Con trùng tím bò khắp người Vân Nhi, kích thích mọi giác quan, khiến cô chìm trong khoái lạc. Bảo Lâm cảm nhận linh khí trong cơ thể tăng vọt, đan điền rung động. Truyền thừa này quả nhiên đáng sợ, không chỉ khống chế mà còn giúp tu vi tăng tiến. Khi mọi thứ kết thúc, Vân Nhi nằm trong lòng anh, ánh mắt vẫn mơ màng, hoàn toàn phục tùng. Bảo Lâm thở dài, vừa thỏa mãn vừa bất an. “Đây mới là bước đầu tiên,” anh tự nhủ, nhìn ra miệng hang. Ngoài kia, thế giới tu chân rộng lớn đang chờ, và Lạc Nam – kẻ anh từng ngưỡng mộ – sẽ sớm trở thành đối thủ. ---
0 bình luận