Con đường Bá Chủ Ntr: Dâm Trùng Sư
Đừng Rời Shaco Ấy
Chương 1: Thức Tỉnh Trong Đau Đớn
Bảo Lâm cảm nhận cơ thể như bị xé toạc. Một luồng điện giật mạnh xuyên qua lồng ngực, khiến mắt anh hoa lên, rồi bóng tối nuốt chửng. Chỉ vài giây trước, anh còn ngồi trước màn hình laptop, say mê đọc Con Đường Bá Chủ, ngưỡng mộ Lạc Nam với hệ thống bá đạo và hậu cung mỹ nữ vây quanh. Giờ đây, anh nằm trên nền đất lạnh lẽo, máu tanh nồng bốc lên từ cơ thể không còn là của mình.
Anh cố mở mắt, ánh sáng mờ nhạt từ tán cây rừng xuyên qua, chiếu lên gương mặt xa lạ phản chiếu trong vũng nước bên cạnh. Gương mặt ấy góc cạnh, đôi mắt sắc lạnh, nhưng tái nhợt vì mất máu. Bộ trường bào rách nát dính đầy bụi đất, một vết thương sâu hoắm trên ngực rỉ máu không ngừng. Bảo Lâm hoảng loạn, tay run rẩy chạm vào vết thương, đau đớn khiến anh gầm lên.
“Ta… xuyên không thật sao?” Anh lẩm bẩm, giọng khàn đặc. Ký ức mơ hồ ùa về, không phải của anh, mà của một kẻ khác – một nhân vật phản diện tên Huyền Phong, từng là thiên tài của Huyền Ma Tông, bị truy sát vì phản bội tông môn. Huyền Phong mạnh mẽ, tu vi Hóa Thần Cảnh, nhưng giờ chỉ còn là một xác chết đang hấp hối.
Bảo Lâm cười khổ. Anh không phải Lạc Nam, không có hệ thống bá chủ, chỉ có cơ thể rệu rã này và ký ức hỗn loạn. Nhưng rồi, ngón tay anh chạm vào chiếc nhẫn bạc trên tay. Một luồng ý thức lạnh lẽo tràn vào tâm trí, như con rắn trườn qua não bộ. “Truyền thừa Dâm Trùng Sư,” giọng nói vô hình vang lên, đầy cám dỗ. “Ngươi muốn sống, muốn thống trị? Hãy chấp nhận ta.”
Anh rùng mình, không phải vì đau, mà vì hình ảnh trong tâm trí: những con trùng nhỏ xíu, lấp lánh ánh tím, bò lổm ngổm trên cơ thể phụ nữ, khiến họ quằn quại trong khoái lạc và phục tùng. Truyền thừa này tà ác, nhưng cũng đầy sức hút, như lời thì thầm của quỷ dữ. Bảo Lâm cắn răng, cố gắng đứng dậy, nhưng cơ thể nặng nề như đeo chì. Máu vẫn chảy, ý thức dần mơ hồ.
Bỗng một tiếng gầm vang lên từ xa. Một con Hắc Hùng cao ba thước, lông đen bóng, lao tới với móng vuốt sắc nhọn. Bảo Lâm hoảng hốt, lăn người tránh đòn, nhưng cú va chạm khiến vết thương nứt toạc, máu phun ra như suối. “Mẹ kiếp, không thể chết ở đây!” Anh gào lên, tay vô thức kích hoạt nhẫn trữ vật. Một luồng sáng lóe lên, cuốn anh vào không gian hư vô.
Bên trong nhẫn, không gian rộng lớn như một hang động, ánh sáng tím mờ ảo phát ra từ những bức tường đá. Ở giữa, một bàn thờ cổ xưa khắc hình côn trùng kỳ dị, tỏa ra khí tức âm u. Bảo Lâm quỵ xuống, thở hổn hển. “Muốn sống, phải chữa thương trước,” anh tự nhủ, lục lọi ký ức Huyền Phong. Một lọ đan dược quý hiếm, Hồi Huyết Đan, xuất hiện trong tay. Anh nuốt vội, cảm giác ấm áp lan tỏa, nhưng cơn đau vẫn cào xé.
Đêm xuống, anh ngồi dựa vào bàn thờ, tâm trí hỗn loạn. Truyền thừa Dâm Trùng Sư không chỉ là sức mạnh, mà còn là cạm bẫy. Anh nhớ lại những mỹ nữ của Lạc Nam trong truyện – Thập Khánh Huyên, Thiên Nhi, Tuyết Nhi – những thân hình quyến rũ, ánh mắt mê hồn. Ý nghĩ chiếm đoạt họ khiến máu anh nóng lên, nhưng lý trí kéo anh về. “Trước tiên, phải sống sót đã,” anh lẩm bẩm, nhắm mắt tu luyện theo công pháp của Huyền Phong, cố gắng hòa hợp với cơ thể mới.
Cả đêm, linh khí từ rừng rậm tràn vào, chậm rãi chữa lành vết thương. Nhưng mỗi lần nhắm mắt, hình ảnh những con trùng tím lại hiện lên, kèm theo tiếng rên rỉ của phụ nữ, khiến anh giật mình tỉnh giấc, mồ hôi đầm đìa. “Mẹ nó, cái truyền thừa này…” Anh chửi thề, nhưng không thể phủ nhận sự cám dỗ. Sức mạnh này, nếu nắm chắc, có thể giúp anh vượt qua Lạc Nam, trở thành bá chủ thực sự.
Khi bình minh ló dạng, Bảo Lâm mở mắt, sắc mặt đã hồng hào hơn. Vết thương trên ngực khép lại, nhưng vẫn để lại sẹo dài. Anh đứng dậy, cảm nhận cơ thể nhẹ nhàng hơn, linh khí trong đan điền cuộn trào. “Được rồi, bước đầu tiên là sống sót. Bước thứ hai…” Anh nhìn vào bàn thờ, ánh mắt lóe lên tham vọng. “Hiểu rõ sức mạnh của ta.”
---

0 bình luận