đến Gần Em,Chiếm Hữu Em
Mặc Vi Đạm
Chương 16: Cõng chị về nhà
Thực sự rất đau, cảm giác như bị xé rách ra khiến cả người cô
căng cứng tới tận bây giờ.
"Đừng cử động, để em xem thử." Hứa Đồng Chu muốn xắn ống
quần cô lên xem nhưng quần cô hơi bó, lại bị mưa to xối ướt nên
dính chặt vào da nên không thể xấn được. Hứa Đồng Chu chỉ có
thể sờ lên đầu gối Trình Nặc cách một lớp vải, đặt ngón tay lên
khớp xương nắn thử, "Có đau không?"
Cậu mới nắn vào đó đã làm Trình Nặc đau đến muốn chảy nước
mắt. "A, đau quá!" Cô vô thức giơ tay ra nắm lấy cổ tay cậu,
muốn cậu buông tay ra.
Hứa Đồng Chu dời tay khỏi đầu gối của cô, lại đổi hướng khác,
nhẹ nhàng xoa, "Chỗ này thì sao? Cũng đau sao?"
Trình Nặc lắc đầu, lại gật đầu, “Có hơi đau, nhưng không đau
như chỗ vừa nãy."
Hứa Đồng Chu lớn lên ở vùng cao, đã từng té ngã vô số lần nên
cũng có kinh nghiệm, cậu nửa quỳ trên mặt đất, để chân cô kê
lên đầu gối cậu, nhẹ nhàng xoa nắn chỗ bị trật cho cô.
"Chắc là bị bong gân rồi, xoa bóp vài ngày sẽ đỡ, lát nữa về nhà
em sẽ đưa chị dầu gió để xoa" Hứa Đồng Chu cẩn thận xoa nắn
cho cô một cách nghiêm túc, cũng không nhìn cô một lần, giọng
nói trầm thấp rầu rĩ, mang chút khẩu âm của vùng Tây Nam
nhưng cậu cố gắng nói tiếng phổ thông nên Trình Nặc có thể
nghe hiểu.
Được cậu xoa bóp một lúc, Trình Nặc cảm thấy đã bớt đau hơn
nên muốn đứng lên đi lại thử, Hứa Đồng Chu đỡ cô dậy, nhưng
cậu gần như ôm lấy cô để giúp cô không phải dùng nhiều sức,
cô thử cử động chân trái.
Khoảng cách gần như vậy làm Trình Nặc hơn ngại, nhưng cô
càng lo lắng mình sẽ không thể đi bộ về nhà được ... Chắng lẽ
chưa bắt đầu dạy đã hi sinh ... Còn chưa đi dạy chính thức đã
làm mình què? Chẳng lẽ trời định cô và thầy dạy toán cũng bị tật
ở chân song kiếm hợp bích sao? Cô thầm khóc thét trong lòng.
Cố gắng lết hai bước, chỉ cảm thấy đầu gối dù đã đỡ đau hơn
nhưng vẫn đau nhức không chịu được, cô nhăn mặt vì đau.
Hứa Đồng Chu hơi cau mày, đỡ cô ngồi dậy, lại xoa bóp chỗ đau
giúp cô, mái tóc ướt xõa trên mặt đổ bóng trên trán cậu, nhìn
cậu như mỹ nam trong truyện manga.
Trình Nặc nhìn thấy thầm nghĩ, một thiếu niên đẹp đến nhường
vậy mà cả đời chỉ có thể quanh quẩn trồng trọt ở một miền núi
nghèo, thật sự đáng tiếc, "Em còn muốn đi học không?" Cô buột
miệng hỏi, lời vừa nói ra đã hối hận, sợ sẽ tổn thương lòng tự
trọng của cậu.
Động tác tay của Hứa Đồng Chu hơi dừng lại rồi tiếp tục xoa bóp
cho cô, không nói gì, chỉ gật đầu.
Trình Nặc do dự trong chốc lát rồi nói: "Sau này lúc chị phụ đạo
riêng cho Đồng Nhạc, em có muốn đến nghe không? Tuy không
theo học trường lớp nhưng thà học thêm kiến
thức mới còn hơn là không biết gì cả đúng không?
Lần này Hứa Đồng Chu hoàn toàn dừng tay, ngẩng đầu nhìn
Trình Nặc, dưới ánh sáng loang lỗ trong căn phòng nhỏ, nhìn cô
càng đẹp hơn, cậu không dám nhìn thắng vào cô, nếu có thể,
cậu cũng trở thành người như cô, học cấp 3, học đại học, đi dạy
học, làm chuyện mình muốn ... Thật đáng tiếc cậu không làm
chủ được vận mệnh của mình, cô như đám mây cậu không thể
chạm đến, càng không phải là người cậu có thể ảo tưởng.
"Được không em?" Trình Nắc thấy anh chưa trả lời nên mỉm cười
hỏi lại.
" ... Được ạ." Trong lòng Hứa Đồng Chu từ sớm đã nổi lên một gợn
sóng, cậu cố gắng che đậy làn sóng đó xuống đáy mắt, cúi đầu
xuống.
Mưa đã nhẹ hạt hơn nhưng vẫn chưa tạnh, chân Trình Nặc đau
không thể chạm đất, Hứa Đồng Chu nhìn ngoài cửa sổ, trời sắp
tắt nắng rồi, cần tranh thủ quay về, nếu không trời tối càng khó
đi hơn.
Hứa Đồng Chu suy nghĩ một hồi, mặt hơi đỏ lên, nhưng vẫn nói
với cô gái về tình hình thực tế, sau đó nói: "Chỉ còn cách để em
cõng chị về, đường núi rất xấu, chị như này sẽ không thể tự đi
được."
Trình Nặc cũng hiểu, mặt ửng hồng nhưng chấp nhận hiện thực,
vươn tay ra hiệu Từ Thông Chu đưa lưng lại.
Quần áo ướt nhẹp dính vào da, thân thể ấm áp kề sát làm Hứa
Đồng Chu đỏ mặt, có vẻ cô gái đã thả lỏng, kề môi vào tai cậu,
dịu dàng nói: "Cảm ơn em, Đồng Chu." Mùi hương vương vấn
trên má cậu, cậu hít một hơi vào, thật thơm.
Còn chưa đứng dậy, cậu đã cảm vật cứng dưới đũng quần cộm
lên, đi đường vướng bận lại chướng mắt ... Cậu nuốt nước bọt, cố
gắng áp chế dục vọng của mình xuống, cõng cô gái sau lưng về
nhà.
Cô ấy rất nhẹ, thậm chí cậu còn cảm thấy cô không nặng bằng
loại ngũ cốc cậu thường xách ra chợ bán, tay cậu đặt trên đùi cô,
cách một lớp quần jean cậu cũng thể cảm nhận được dáng vóc
thanh xuân làn da đàn hồi của cô, bầu ngực mềm mại của cô
dán lên lưng câu, hai tay choàng qua cổ cậu để không bị trượt
xuống.
Khi cô thở, một luồng hơi thở nhẹ nhàng thổi vào tai cậu, Hứa
Đồng Chu cảm thấy đại não sắp mất khống chế rồi ...
Cậu ước gì con đường này dài hơi một chút, xa hơn một chút, để
cậu có thể cõng cô lâu hơn.
Nhưng trời không chiều lòng người, mưa vừa ngớt không bao lâu
lại bắt đầu nặng hạt, tay Hứa Đồng Chu giữ chặt đùi cô hơn: "Chị
Trình, trời sắp mưa to nữa, chị ôm chặt em nhé, em sẽ tranh thú
đi nhanh hơn."
Trình Nặc cũng biết trời sắp mưa to nên siết chặt tay, đôi chân
thon dài kẹp lấy eo thon của cậu.
Lần này Hứa Đồng Chu không nghĩ gì nữa, tập trung sải bước về
phía trước ... Cậu muốn đưa Trình Nặc về nhà an toàn càng sớm
càng tốt, cậu không đành lòng để cô gái này chịu khổ.
0 bình luận