Chương 8: Phản ứng sinh lý

Một lát sau, Hứa Đồng Chu đẩy chiếc thùng gỗ vào phòng cô, đó là một chiếc chậu gỗ to và nặng, nhưng lại không đủ chỗ cho một người ngồi, Hứa Đồng Chu không dám nhìn cô, cậu chỉ tập trung làm việc của mình, đổ hết xô này đến xô khác vào chậu gỗ lớn, sau đó rời đi, đến cửa thì quay đầu lại, giọng nói trầm thấp, nếu không đủ thì có thể gọi cậu, vẫn còn dư nước nóng. Trình Nặc đã hai ngày chưa tắm, người đầy mồ hôi dính nhớp, thấy có nước cũng không để ý gì nhiều, nhanh chóng cởi quần áo, đứng trong chậu dùng khăn chà lau hết người, may là cô có mang theo đồ vệ sinh cá nhân đến, nhưng cô ấy không dám dùng nhiều sợ nước không đủ, tắm táp một hồi miễn cưỡng xem như xong, sau đó cô thu gọn đồ đạc, mặc quần áo vào, ra mở cửa. Cô vẫn đang lo lắng làm sao để mang những thứ này đi, không ngờ Hứa Đồng Chu đã đợi sẵn ở ngoài cửa, nhìn thấy cô, anh tự dọn vào phòng để dọn dẹp đống đồ còn lại. Trình Nặc không muốn trở ngại anh thu dọn nên chỉ có thể đứng một bên nhìn. Hứa Đồng Chu vẫn đợi bên ngoài suốt quá trình cô lắm, nghe thấy tiếng nước trong phòng, mặt đỏ bừng đến mang tai, chị gái thật xinh đẹp, đẹp đến nỗi cậu không dám nhìn thêm. Khi còn đi học, trong thôn cũng có một giáo viên tình nguyện, nhưng đó là một giáo viên nam thần 25 hay 26 tuổi gì đó, dạy được nửa năm không rõ lý do gì mà rời đi, từ đó không có thêm giáo viên nào từ thành phố đến nữa. Có một đoạn thời gian, cậu phải nghỉ học vì cha bị bệnh rồi mất, cậu liền bỏ họ ở nhà giúp đỡ mẹ làm việc, lần này nghe tin có một giáo viên tình nguyện đến ở nhờ thì cậu không có cảm xúc gì, chỉ có biết có tiền trợ cấp thì rất vui mừng, cậu cũng vui vẻ thuận theo, sau đó nhường phòng của mình, trong lòng cũng không tò mò lắm, dù sao thì cô giáo có tới sẽ có đi, cũng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà thôi. Nhưng hôm nay khi nhìn thấy Trình Nặc ở trong sân, tim cậu như ngừng đập, ngây người ra nhìn cô từ khoảng cách xa như vậy, tựa như duỗi tay ra có thể với tới, lại tựa như cô ở xa tận chân trời. Tim cậu đập thình thịch như đánh trống, vô thức bước về phía cô, dáng vẻ ngày càng rõ ràng khiến cậu càng ngại ngùng, không dám nhìn cô. Cô đẹp quá, một vẻ đẹp mà trước giờ cậu chưa từng thấy, làn da trắng nõn trong suốt, không giống làn da rám nắng của những người nơi đây, lông mày tinh tế cong cong, gương mặt nhìn nghiêng rất sắc sảo, khi cô nhìn về phía cậu, cậu có cảm giác trái tim mình bị câu theo ánh mắt đó. Chiếc mũi không quá cao nhưng vô cùng phù hợp với khuôn mặt đó, cánh mũi nhỏ nhắn vì nhiệt độ nóng bức mà được bao phủ bởi một lớp mồ hôi mỏng, nhìn rất đáng yêu, đôi môi mỏng đỏ mọng hình trái tim xinh đẹp, khi cô nói chuyện ưu nhã nhẹ nhàng, môi đỏ mấp máy làm yết hầu cậu khô khốc. Dáng người cô gầy cao, lớp quần jean phác họa lên đôi chân thon dài, làm cậu không dám nhìn thẳng. Hứa Đồng Chu tất bật bận thu dọn, múc toàn bộ nước từ chiếc chậu gỗ cũ cho vào một chiếc xô nhựa rồi nhấc lên, trên đó nổi lên một lớp bong bóng trắng, mùi rất thơm, khác hẳn với mùi bồ kết cậu từng dùng, hương tơm ngọt ngào, mỗi lần cậu múc nước ra đều cố tình cúi thấp người, đưa mặt đến gần nước đã tắm qua đó như để ngửi hương thơm trên cơ thể cô. Hơi nước bốc lên trên mặt, sau vài lần múc ra đổi vào đã làm người cậu đổ lớp mồ hôi mỏng, cậu đột nhiên cảm thấy bụng dưới có cảm giác kỳ quái, hạ thân như tấm vải trên mặt đất nổi lên một chiếc lều nhỏ. Hứa Đồng Chu đỏ mặt, dùng sức múc mạnh hơn, cố gắng bình tĩnh lại, nhưng khi cậu vô tình va phải chiếc ghế bên cạnh có quần áo cô đã thay ra xếp chồng lên nhau, chiếc vải che rơi ra, lớp trên cùng là áo ngực và quần lót, là loại vải cậu chưa từng thấy trước đây, màu trắng, cậu liền cảm thấy đầu mình ong lên, hạ thân bành trướng muốn phá tan xiềng xích bên trong lớp quần, cậu đẩy nhanh tốc độ múc nước, đẩy bồn gỗ ra phòng, hoàn toàn không phát hiện ra nước bắn ra làm ướt hơn nửa chiếc áo cậu đang mặc.
0 bình luận