Chương 7: Phòng của anh trai

Tuy Trình Nặc chưa từng ở ký túc xá, trong nhà lại có dì giúp việc chăm lo, nhưng cô vẫn có thể tự lập trong sinh hoạt hằng ngày, ít phụ thuộc vào người khác, nói cô rửa chén lau nhà cô vẫn làm được, nhưng yêu cầu cao độ như "bọc vỏ chăn" thật sự làm khó cô. Cô không thể nhét đống bông gòn vào trong vỏ chăn, một mình cô vất vả hồi lâu đã muốn bỏ cuộc, Hứa Đồng Nhạc đến đúng là cứu tinh của cô. Hứa Đồng Nhạc nhìn cô, rồi nhìn đống chăn bông lớn cô ném trên giường, bé vừa bước tới giúp đỡ, vừa bối rối nói: "Hôm qua mẹ em đã thay chăn bông và ga trải giường, đều mới được giặt sạch sẽ, do anh trai em làm việc nhiều ra mồ hôi nhiều nên chị muốn đổi sao?" "Sao lại liên quan đến anh trai em?" Trình Nặc ngẩn người. "Đây là phòng anh trai em, giường cũng của anh ấy, chị đến ở nhờ nên sau một hồi cân nhắc, thấy phòng anh ấy khá tươm tất liền để anh ấy nhường phòng cho chị." Hứa Đồng Nhạc vừa bọc chăn, vừa trả lời Trình Nặc. “Đây là phòng anh trai em sao? Vậy giờ chị ở đây thì cậu ấy ở đâu?" Trình Nặc hỏi tiếp, trong lòng không dễ chịu lắm, cảm giác như mình mắc nợ cậu vậy. Hứa Đồng Nhạc như không nhận ra cảm xúc của cô, "Anh ấy ở căn phòng nhỏ bên chuồng bò, trước đây cũng người ở nhưng lâu rồi không ai ở, hôm qua anh ấy dọn dẹp quét tước xong nói có thể ở đó được." Hứa Đồng Nhạc tay chân nhanh nhẹn đã bao xong vỏ chăn, bé cũng nhẹ nhàng trải ga giường ra, sau đó ngoan ngoãn đứng sang một bên đợi Trình Nặc có việc gì nhờ bé giúp nữa không. Trình Nặc vẫn chưa thoát khỏi rối rắm, "Vậy nếu có mưa thì làm sao? Chị thấy nhà kho đó không chắc chẩn lắm.", cô không ngờ cô đến đây lại mang nhiều phiền toái cho gia đình như vậy, nghĩ đến ý nghĩ hứng khởi nhất thời của mình đòi đi dạy học tình nguyện, với gia đình này cô là chỉ là một người qua đường thoáng qua trong đời, cô chỉ cần một năm để hòa thành mong muốn của mình nhưng những người trước mặt lại vì cô mà phải thực hiện điều chỉnh đủ thứ. Cô cảm thấy vô cùng hổ thẹn." "Không sao đâu ạ, anh trai em giỏi lắm, trước đây anh ấy ở trong căn phòng nhỏ đó, sau đó mượn tiền xây căn nhà xi măng này, anh ấy nói anh không sợ, chỉ ở trong phòng nhỏ thôi, anh ấy quen rồi." Trình Nặc vẫn cảm thấy không ổn, "Kể chị nghe về em đi? Em bao nhiêu tuổi rồi? Đang học lớp mấy?" "Năm nay em 11 tuổi đang học lớp 3, anh trai em 19 tuổi nghỉ học đã lâu, ba em mất sớm, nhà rất nghèo, anh trai em nghỉ học để giúp đỡ mẹ em, đi gieo hạt và đập lúa mì, thỉnh thoảng lên thị trấn để bán đồ." Hứa Đồng Nhạc trả lời từng câu hỏi của Trình Nặc, nói sơ qua về tình hình trong nhà. Trình Nặc nhìn cô bé trước mặt, trong lòng thương xót, cô luôn cho rằng cô bé chỉ mới 7,8 tuổi, không ngờ đã 11 tuổi, trên núi thức ăn không đủ nên mới bị suy dinh dưỡng. Trình Nặc xoay người lấy từ trong vali ra một vài đồ ăn vặt đưa cho Hứa Đồng Nhạc, "Em cầm mấy thứ này ăn đi, nếu không đủ thì đến tìm chị." Hứa Đồng Nhạc lắc đầu từ chối, mặt đỏ lên không dám nhận. Trình Nặc liền nhét vào hai chiếc áo khoác cũ của em đầy đồ ăn vặt. Cô thương xót cho đứa bé hiểu chuyện này ... Hứa Đồng Nhạc ngượng ngùng cảm ơn Trình Nặc, cô bé quay người đi ra cửa nhưng nghe Trình Nắc gọi lại, bé quay đầu chờ Trình Nặc giao "nhiệm vụ" tiếp theo, nhưng lần này Trình Nặc lại đỏ mặt. "Chị ... Muốn tắm rửa, nhà em có nước không ha?" Trình Nặc ngồi ở mép giường ăn đồ ăn vặt trong khi chờ nước nóng, một lần nữa cô cảm thấy khá mất mát, ở một nơi mà không có nước nóng hàng ngày không biết cô còn có thể chịu được đến bao lâu, ngày nào cô cũng phải tẩm, mùa đông cũng không ngoại lệ. Nhưng ở đây mọi người không hề biết về máy nước nóng, mỗi lần tẩm rửa phải mất công xách nước và nấu nước, tắm xong còn phải bưng nước đi đổ, những việc này tuy không cần cô làm nhưng chỉ nghĩ đến cô đã cảm thấy không được thoái mải lắm. Lúc đang cảm khái thì Hứa Đồng Nhạc vào phòng gọi cô, nói nước tắm đã chuẩn bị xong, đồng thời hỏi cô muốn tắm trong bếp hay trong phòng. Cô không biết phải lựa chọn thế nào, nhìn xung quanh thì thấy căn phòng tuy không lớn nhưng được cái thông thoáng, cô không muốn đi vào căn bếp tối om đó nên nói với Hứa Đồng Nhạc mình sẽ tắm trong phòng.
0 bình luận