đến Gần Em,Chiếm Hữu Em
Mặc Vi Đạm
Chương 6: Thiếu niên thẹn thùng
Trình Nặc cảm thấy người đàn ông này, không, chàng trai này
mới đúng, thật dễ ngại ngùng, nếu ở thành phố lớn, chỉ với vẻ
ngoài mỹ mạo của cậu đã có thể dễ dàng chiếm được trái tim
mọi cô gái rồi, còn có thời gian để ngại ngùng sao? Nghĩ đi nghĩ
lại, cô quyết định trêu chọc cậu một chút.
"Cậu nói cậu là Hứa Đồng Chu, chữ đó biết như thế nào? Tôi
không rõ lắm."
"Hứa Đồng Chu, Hứa trong từ Yến Vũ Hứa, Đồng Chu trong câu
Phong Vũ Đồng Chu (cùng hội cùng thuyền)." Thiếu niên không
nghe ra ý đùa của cô gái, thành thật trả lời.
Trình Nặc nghe cậuu giới thiệu xong thì nhướng mày: "Cậu đã
được đi học sao?"
"Đã từng, học đến năm 14 tuổi thì cha mất, vậy nên không đi học
nữa, trong nhà cũng không có tiền mua sách."
Trình Nặc không nghĩ mình lại chạm đến nỗi đau của cậu, hơi áy
này, đổi qua chủ đề khác: "Vậy bây giờ cậu bao nhiêu tuổi rồi."
"Bốn tháng nữa là tròn 19 tuổi." Cậu trả lời, "Còn cô thì sao?" Đây
là lần đầu tiên cậu chủ động đặt câu hỏi.
"Tôi sao? Tôi lớn hơn cậu, tôi 21 tuổi." Trình Nặc chớp mắt, mỉm
cười đáp lại cậu, dặn cậu sau này không cần ngại ngùng, gọi cô
là "cô giáo Trình" hay "chị" đều được.
Mặt Hứa Đồng Chu lại hơi đỏ lên, nhỏ giọng gọi "chị Trình".
Lúc cô sắp xếp xong thì trời cũng đã tối, Hứa Đồng Nhạc đến gọi
cô đi ăn, cả ngày bận quá nên khi ra khỏi phòng bụng cô đói đến
mức xẹp lép muốn dán vào lưng, nghĩ đến bữa tối cô lại hào
hứng.
Thấy mọi người đã ngồi ở chiếc bàn gỗ nhỏ giữa sân, cô bước
tới vài bước, nhưng vừa ngồi xuống, đầu cô bắt đầu ong ong.
Đập vào mắt cô là những chiếc chén cũ tồi tàn và các góc chén
đều có sứt mẻ, ngoài bát cơm nhão lớn trước mặt cô còn có ba
bát rau củ trông không đẹp mắt lắm.
Động tác cô hơi chần chừ, Vương Quế Chi lại vui vẻ đẩy cả ba
món ăn về phía cô, "Cô Trình, mau ăn đi không cần ngại, đều là
món ăn địa phương từ trên núi xuống, không biết cô có thích hay
không."
Tất nhiên cô không thích!
Trình Nặc cắn đũa, không dám lộ ra quá nhiều cảm xúc, nhìn
những món ăn xanh đen trước mặt, hơi run cầm đũa lên, cố
gắng không để người khác thấy biểu tình "cuộc sống không còn
gì tiếc nuối", gắp một miếng lớ. cho vào miệng, cố gắng bỏ qua
sự béo ngậu trơn trượt, nhai vài lần liền vội nuốt xuống.
Mặn! Quá mặn! Vừa mặn vừa cay!
Cô lớn lên ở Giang Nam quen ăn uống thanh đạm, đột nhiên bị
hương vị cay nồng của Tây Nam đánh sâu vào vị giác, cô không
nhịn được vội bứng chén cháo trước mặt lên hớp một ngụm lớn.
"Ngon không cháu? Hương vị thế nào?" Vương Quế Chi cười hỏi
cổ, cả ba người trên bàn đều nhìn cô chờ mong câu trả lời.
"Ngon ạ! Mùi vị rất ngon ... " Cô vừa cười vừa lùa cơm vào miệng,
cảm thấy dây thần kinh sau gáy đang run run.
Ba người họ đều ăn rất nhanh, đặc biệt là Hứa Đồng Chu, trong
thời gian ngắn cậu đã ăn hết một bát lớn, lại không rời đi, chỉ
nhìn cô ăn, nhưng khi cô ngẩng đầu lên thì cậu lại giả vờ nhìn đi
chỗ khác, làm Trình Nặc cảm thấy như mình đang bị người khác
giám thị.
Cuối cùng tất cả đều ăn xong, cũng không cần cô phụ dọn dẹp
để cô trở về phòng. Nghĩ kỹ thì tiền sinh hoạt 328 tệ một tháng
có được bao nhiêu đâu, không đủ để cô mua một đôi giày hay
ăn một bữa trưa, nhưng ở thâm sơn cùng cốc này lại có thể nuôi
sống một gia đình, khiến một người mẹ hơn 50 tuổi vui vẻ hớn
hở hơn nửa tháng.
Trình Nặc lắc đầu, không biết là trách trước đây mình chi tiêu
quá xa xỉ hay là muốn ném bay cảm giác khó chịu cả ngày nay.
Cô vẫn ăn chưa no, nói chính xác là ăn không được, đồ ăn quá
mặn, lại phải ăn hết trước mặt ba người, bụng cô đã được lấp
đầy nhưng luôn cảm thấy khó chịu, miệng đã không còn vị giác,
nhạt nhẽo, muốn dùng mỹ vị nhân gian để lấp đầy.
Cô nhớ Điền Mục, nếu anh ấy ở đây chắc chắn sẽ không để cô
ăn một bữa như vậy, nhất định sẽ mua cho cô thật nhiều cơm
hộp để cô ăn bao nhiêu cũng được.
Cô vừa nhớ đến anh, vừa lấy điện thoại muốn gọi cho anh,
nhưng ở rừng thiêng nước địa này không có sóng, cô tuyệt vọng
nhìn thanh tín hiệu trống rỗng, nước mắt trào ra.
Khi cô vẫn đang buồn thì Hứa Đồng Nhạc gõ cửa, cô bé vẫn hơi
ngượng ngùng, hỏi cô có cần giúp gì không.
Trình Nặc nhanh chóng lau nước mắt, nhìn trái ngó phải, cảm
thấy mình không có gì cần cô bé giúp, muốn bảo không cần thì
đột nhiên nhớ ra gì đó.
"Chị không bao vỏ chăn được, em có thể giúp chị không ha?"
0 bình luận