đấu Phá Thương Khung: Dâm Trùng Sư Cướp đoạt Hậu Cung Của Viêm đế
Đừng Rời Shaco Ấy
Chương 9: Tàn Nhẫn Trong Chiến Đấu
Cuộc chiến bùng nổ ngay giữa bãi trại của nhóm dong binh, khói bụi bay mù mịt dưới ánh nắng trưa. Bảo Lâm, với tu vi Đấu Linh tam tinh và sự thành thạo ngày càng tăng trong đấu kỹ, hoàn toàn áp đảo hai tên Đấu Giả tam tinh về tốc độ, sức mạnh, và chiến thuật. Anh không chỉ muốn thắng, mà còn muốn phô diễn sự tàn nhẫn, khiến đối thủ khiếp sợ trước khi gục ngã. Anh biết rằng trong thế giới Đấu Khí, sức mạnh là tất cả, và sự sợ hãi sẽ là vũ khí giúp anh xây dựng danh tiếng.
Tên cao lớn, với thanh đại đao, tấn công trước. Hắn gầm lên, đấu khí bùng nổ, thi triển một đấu kỹ gọi là “Trảm Phong Đao”. Lưỡi đao phát ra ánh sáng xanh, chém xuống với lực đủ để cắt đôi một tảng đá. Bảo Lâm nghiêng người né tránh, cảm nhận lưỡi đao sượt qua vai, để lại một vết rách nhỏ trên áo. Anh cười lạnh, không chút sợ hãi. “Chỉ có thế thôi à?” anh chế nhạo, thi triển Lôi Vân Bộ để tăng tốc, lao thẳng vào tên cao lớn. Anh tung một chưởng Phong Liệt Chưởng, luồng gió sắc bén đánh trúng ngực hắn. Hắn rên lên, lùi lại vài bước, nhưng vẫn đứng vững nhờ đấu khí hộ thể.
Tên gầy gò, với cặp dao găm, lợi dụng lúc Bảo Lâm tấn công để lao vào từ phía sau, nhắm vào lưng anh. Dao găm lóe sáng, mang theo đấu khí sắc bén. Nhưng Bảo Lâm đã dự đoán trước. Anh xoay người, tung một chưởng Phong Liệt Chưởng trực diện vào tên gầy. Luồng gió mạnh mẽ đánh trúng vai hắn, khiến hắn bay ra sau, đập vào một gốc cây và phun ra máu. “Yếu quá,” Bảo Lâm nói, giọng lạnh như băng. Anh không cho đối thủ cơ hội hồi phục, lập tức lao đến, tung một cú đá mạnh vào bụng tên gầy. Hắn ôm bụng rên rỉ, mắt mờ đi vì đau đớn.
Tên cao lớn gầm lên giận dữ, đấu khí bùng nổ mạnh hơn. Hắn thi triển “Trảm Phong Đao” lần nữa, nhưng lần này là một loạt nhát chém liên hoàn, tạo ra những luồng gió sắc bén quét qua bãi trại. Cây cỏ xung quanh bị cắt đứt, và khói bụi mịt mù. Bảo Lâm không né tránh, mà vận hết đấu khí, tung Phong Liệt Chưởng đối đầu trực diện. Hai luồng đấu khí va chạm, tạo ra một vụ nổ nhỏ, khiến lá cây rơi lả tả. Lưỡi đao của tên cao lớn bị đẩy bật ra, và hắn lùi lại, tay run rẩy vì phản chấn. “Mày… mày là Đấu Linh?” hắn hét lên, mắt đầy kinh hãi khi nhận ra chênh lệch sức mạnh.
Bảo Lâm cười khẩy, không đáp. Anh lao tới, thi triển Lôi Vân Bộ để xuất hiện ngay trước mặt tên cao lớn trong chớp mắt. Anh tung một loạt đòn liên hoàn, mỗi cú đấm và chưởng đều mang đấu khí thuộc tính phong, sắc bén như dao. Tên cao lớn cố chống đỡ, nhưng đấu khí của hắn nhanh chóng cạn kiệt. Một cú Phong Liệt Chưởng cuối cùng đánh trúng ngực hắn, khiến hắn bay ra sau, đập vào một tảng đá và bất tỉnh, máu chảy từ khóe miệng. Bảo Lâm đứng thẳng, thở hơi gấp nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh, như một con thú săn mồi vừa hạ gục đối thủ.
Anh quay lại nhìn tên gầy gò, vẫn đang ôm bụng rên rỉ dưới đất. Anh bước tới, giẫm mạnh lên ngực hắn, khiến hắn hét lên đau đớn. “Còn dám đứng lên không?” anh hỏi, giọng đầy khinh miệt. Tên gầy lắc đầu, mặt trắng bệch vì sợ hãi. Bảo Lâm cười lạnh, tung một cú đá vào đầu hắn, khiến hắn ngất đi. Anh không giết họ, không phải vì lòng nhân từ, mà vì muốn để lại nhân chứng sống để lan truyền sự đáng sợ của mình. Anh muốn cái tên Bảo Lâm trở thành nỗi ám ảnh trong khu vực này, mở đường cho những kế hoạch lớn hơn.
Anh liếc qua bãi trại. Tên canh gác vẫn bất tỉnh, và nữ dong binh yếu hơn đã bỏ chạy vào rừng cùng với tiếng hét hoảng loạn. Anh không bận tâm đuổi theo—họ không đáng để anh phí sức. Ánh mắt anh dừng lại trên Linh Nhi, nữ nhân phụ trợ vẫn đứng đó, tay cầm một con dao nhỏ, ánh mắt vừa sợ hãi vừa kiên cường. Khuôn mặt thanh tú của cô càng nổi bật dưới ánh lửa, và thân hình quyến rũ khiến Bảo Lâm nhếch môi. “Đấu Khí thất đoạn mà cũng dám cầm dao với ta?” anh nói, giọng trầm đầy nguy hiểm. Anh bước tới, đấu khí tỏa ra như một áp lực vô hình, khiến cô lùi lại, tay run rẩy.

0 bình luận