Chương 8: Rình Rập Trong Bóng Tối

Sau hơn một tuần sinh tồn trong Ma Thú Sơn Mạch, Bảo Lâm đã lấy lại gần như toàn bộ phong độ của một Đấu Linh tam tinh. Vết thương ở ngực, từng suýt cướp đi mạng sống của anh, giờ chỉ còn là những cơn đau âm ỉ khi vận động mạnh. Hắc Ám Trùng, con trùng độc đầu tiên anh nuôi dưỡng, nằm an toàn trong lọ nhỏ, được cung cấp đấu khí hàng ngày để tăng cường sức mạnh. Với đấu kỹ Phong Liệt Chưởng và Lôi Vân Bộ ngày càng thuần thục, anh tự tin rằng mình đủ sức rời khu rừng nguy hiểm này và bắt đầu kế hoạch lớn hơn—đối đầu Tiêu Viêm, cướp lấy những nữ nhân vật như Nạp Lan Yên Nhiên, Vân Vận, và Medusa để xây dựng hậu cung của riêng mình. Hôm đó, mặt trời treo cao trên bầu trời, ánh sáng xuyên qua tán cây rậm rạp, tạo thành những mảng sáng tối xen kẽ trên mặt đất. Bảo Lâm di chuyển xuyên qua khu rừng, sử dụng Lôi Vân Bộ để lướt nhẹ giữa những gốc cây cổ thụ. Tốc độ của anh nhanh như một cơn gió, nhưng anh luôn cẩn thận, vận đấu khí để tăng cường giác quan, phát hiện dấu hiệu của ma thú hoặc kẻ thù. Mục tiêu của anh là tìm đường đến thị trấn gần nhất, nơi anh có thể củng cố vị trí trong Bảo gia và chuẩn bị cho chuyến đi đến Tiêu gia. Trong đầu, anh không ngừng mường tượng viễn cảnh thống trị Đấu Khí Đại Lục, với những nữ nhân xinh đẹp quỳ dưới chân, ánh mắt mê muội vì sức mạnh của Hắc Ám Trùng. Khi đang băng qua một con suối nhỏ, anh bất ngờ nghe thấy tiếng người từ xa—tiếng cười nói xen lẫn tiếng kim loại va chạm và tiếng gỗ bị chặt. Anh dừng lại, nấp sau một gốc cây cổ thụ, vận đấu khí để che giấu hơi thở. Từ khoảng cách vài chục mét, anh quan sát một nhóm dong binh nhỏ, khoảng năm người, đang dựng trại tạm bên một bãi đất trống. Họ mặc trang phục rách rưới, vũ khí đơn sơ, rõ ràng không phải dong binh đoàn cấp cao. Một số người mang theo túi thảo dược và da thú, cho thấy họ đang săn lùng tài nguyên trong rừng. Bảo Lâm nhếch môi, nhận ra đây là cơ hội tuyệt vời để thử nghiệm sức mạnh và Hắc Ám Trùng, đồng thời cướp lấy tài nguyên của họ để phục vụ cho hành trình sắp tới. Anh quan sát kỹ hơn, ẩn mình trong bóng tối của tán cây. Nhóm dong binh có ba nam nhân và hai nữ nhân. Hai nam nhân dẫn đầu là mối đe dọa lớn nhất: một người cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, mái tóc ngắn rối bù, cầm một thanh đại đao; người còn lại gầy gò, ánh mắt sắc lạnh, đeo một cặp dao găm ở thắt lưng. Cả hai đều toát ra khí tức của Đấu Giả tam tinh, ngang với tu vi của Tiêu Viêm trong giai đoạn đầu truyện. Những người còn lại yếu hơn, chỉ là Đấu Khí bát đoạn hoặc thấp hơn, không đáng lo ngại. Điều khiến Bảo Lâm chú ý nhất là một nữ nhân trẻ, khoảng 18 tuổi, đứng phía sau nhóm, đang khuấy một nồi súp trên bếp lửa. Nữ nhân này, mà anh đoán tên là Linh Nhi qua những mẩu đối thoại thoáng nghe được, có mái tóc đen dài buộc cao, mặc áo bó sát lộ ra đường cong quyến rũ. Khuôn mặt cô thanh tú, với đôi mắt to và làn da trắng mịn, nhưng ánh mắt lại sắc bén, như thể luôn cảnh giác. Ký ức của Bảo Lâm cũ nhận diện cô là một tu luyện giả Đấu Khí thất đoạn, không đủ sức chiến đấu nhưng có thể hỗ trợ bằng y thuật hoặc độc dược. “Một cô gái xinh đẹp thế này, lại chỉ có Đấu Khí thất đoạn… Quá hoàn hảo để thử nghiệm Hắc Ám Trùng,” anh nghĩ, một nụ cười ranh mãnh nở trên môi. Nhưng trước tiên, anh cần xử lý hai tên Đấu Giả tam tinh để đảm bảo không ai cản đường. Bảo Lâm kiểm tra lọ chứa Hắc Ám Trùng trong nhẫn trữ vật, đảm bảo nó sẵn sàng. Anh quan sát cách nhóm dong binh phân bố: hai tên Đấu Giả đang kiểm tra vũ khí, một tên Đấu Khí bát đoạn đứng canh gác, còn Linh Nhi và một nữ dong binh yếu hơn ở gần bếp lửa. Anh quyết định tấn công bất ngờ, nhắm vào tên canh gác trước để tránh bị phát hiện, sau đó loại bỏ hai tên Đấu Giả. Tính tàn nhẫn trong anh—một phần từ ký ức của Bảo Lâm cũ, một phần từ tham vọng cháy bỏng—trỗi dậy, khiến mắt anh lóe lên sát ý. Anh vận đấu khí, cảm nhận luồng năng lượng thuộc tính phong chảy qua kinh mạch, khiến cơ thể nhẹ nhàng và sẵn sàng bùng nổ. Anh chọn một vị trí thuận lợi, ẩn mình sau bụi cây, và chờ đợi thời cơ. Khi tên canh gác quay lưng, anh thi triển Lôi Vân Bộ, lao ra như một cơn gió. Tốc độ của anh nhanh đến mức tên canh gác chỉ kịp hét lên trước khi bị một chưởng Phong Liệt Chưởng đánh trúng ngực. Luồng gió sắc bén xé toạc áo hắn, khiến hắn bay ra sau, đập vào một gốc cây và bất tỉnh. Tiếng động thu hút sự chú ý của cả nhóm, và hai tên Đấu Giả lập tức đứng dậy, rút vũ khí. “Thằng khốn nào dám tấn công?” tên cao lớn gầm lên, vung đại đao, đấu khí bùng nổ quanh người. Tên gầy gò không nói gì, nhưng cặp dao găm đã lóe sáng trong tay, ánh mắt sắc lạnh như rắn độc. Bảo Lâm đứng giữa bãi trại, áo bào xanh phấp phới, nụ cười lạnh lẽo trên môi. “Chỉ là một kẻ đi ngang qua, muốn… mượn ít đồ,” anh nói, giọng đầy khinh miệt. Anh liếc qua Linh Nhi, thấy cô đứng bật dậy, tay cầm một con dao nhỏ, ánh mắt vừa sợ hãi vừa cảnh giác. “Cứ chờ đó, cô gái,” anh nghĩ, rồi quay lại đối mặt với hai tên Đấu Giả.
0 bình luận