đấu Phá Thương Khung: Dâm Trùng Sư Cướp đoạt Hậu Cung Của Viêm đế
Đừng Rời Shaco Ấy
Chương 5: Hồi Phục Và Chuẩn Bị
Sau một tuần trong Ma Thú Sơn Mạch, vết thương của Bảo Lâm đã lành được tám phần. Nhờ Thanh Linh Thảo và Hồi Khí Đan còn lại trong nhẫn trữ vật, đấu khí của anh hồi phục khoảng 70% sức mạnh của một Đấu Linh tam tinh. Anh cảm nhận được sự mạnh mẽ trở lại, nhưng vẫn cẩn thận để tránh làm vết thương tái phát. Anh bắt đầu rời hang đá thường xuyên hơn, khám phá khu vực xung quanh để tìm thêm tài nguyên. Gần một hồ nước nhỏ, anh phát hiện nhiều Huyết Liên Thảo mọc dọc bờ, và anh thu thập một lượng lớn để dự trữ. Anh cũng săn được một con Bạch Lộc, cung cấp thịt tươi và một ít máu, thứ anh dự định dùng cho việc nuôi dưỡng trùng độc sau này.
Bảo Lâm dành thời gian luyện tập đấu kỹ để làm quen với cơ thể mới. Anh đã thành thạo Phong Liệt Chưởng ở mức cơ bản, có thể tạo ra một luồng gió mạnh đủ để đánh ngã một cây nhỏ. Lôi Vân Bộ cũng tiến bộ, giúp anh di chuyển nhanh hơn trong rừng. Anh cảm thấy cơ thể này ngày càng trở thành một phần của mình, dù vẫn có những khoảnh khắc vụng về. Một lần, anh cố nhảy qua một tảng đá lớn để thử Lôi Vân Bộ, nhưng tính toán sai và ngã nhào, may mắn không làm vết thương nghiêm trọng hơn. Anh cười lớn, tự nhủ rằng ngay cả Tiêu Viêm chắc cũng từng có những lúc lúng túng như vậy.
Anh quay lại nghiên cứu cuộn da “Dâm Trùng Sư”, đọc kỹ phần về Hắc Ám Trùng. Anh nhận ra mình đã có đủ nguyên liệu—Huyết Liên Thảo và đấu khí—nhưng quá trình nuôi dưỡng yêu cầu sự tập trung tuyệt đối. Một sai lầm có thể khiến trùng độc phản phệ, làm tổn thương kinh mạch, thậm chí dẫn đến tử vong. Anh chuẩn bị một khu vực nhỏ trong hang đá, khắc các ký hiệu bảo hộ theo hướng dẫn trong cuộn da. Anh ngồi thiền, vận chuyển đấu khí để làm nóng không khí xung quanh, tạo điều kiện cho quá trình nuôi dưỡng. Anh cảm thấy hồi hộp, nhưng cũng lo lắng. “Nếu thất bại, mình có thể mất tất cả,” anh nghĩ, nhưng ngay lập tức gạt đi nỗi sợ. “Không, mình không được phép thất bại.”
Anh lấy ra Huyết Liên Thảo, nghiền nát và trộn với một ít nước suối. Anh nhỏ một giọt máu của mình vào hỗn hợp, sau đó truyền đấu khí vào theo mô hình phức tạp ghi trong cuộn da. Một luồng khói đen nhạt bốc lên, và anh cảm nhận được một luồng năng lượng kỳ lạ tụ lại. Quá trình này kéo dài hàng giờ, khiến anh đổ mồ hôi, đấu khí dần cạn kiệt. Anh nhớ lại những khó khăn đã vượt qua—cơn đau từ vết thương, nỗi sợ hãi trước ma thú, và sự cô đơn trong hang đá. “Mình không thể dừng lại ở đây,” anh tự nhủ, cắn răng tiếp tục, ý chí kiên định như thép.
Cuối cùng, một tiếng “tách” nhỏ vang lên, như viên sỏi rơi xuống mặt nước. Một con trùng đen nhỏ, chỉ bằng hạt đậu, xuất hiện trong lòng bàn tay anh. Nó rung nhẹ, tỏa ra khí tức âm u, như thể mang theo một sức mạnh bí ẩn. Bảo Lâm thở phào, mỉm cười rạng rỡ. “Thành công rồi…” Anh cảm thấy một niềm vui khó tả, như thể vừa mở ra một cánh cửa dẫn đến quyền lực vô hạn. Anh cẩn thận đặt con trùng vào một lọ nhỏ lấy từ nhẫn trữ vật, quyết định sẽ nuôi dưỡng nó cẩn thận để tăng cường sức mạnh.
Đêm đó, anh nằm trong hang, tay nắm chặt lọ chứa Hắc Ám Trùng. Anh nghĩ đến tương lai, nơi anh không chỉ sống sót mà còn trở thành một thế lực thống trị. “Đây chỉ là bước đầu tiên,” anh thì thầm, mắt lóe lên tham vọng. Anh biết con đường phía trước còn dài, nhưng với Hắc Ám Trùng, anh đã có một vũ khí để thay đổi số phận.

0 bình luận