Chương 3: Đấu Tranh Với Đói Khát Và Sợ Hãi

Ngày thứ hai trong Ma Thú Sơn Mạch là một thử thách khắc nghiệt đối với Bảo Lâm. Vết thương ở ngực đã bớt rỉ máu nhờ Huyết Liên Thảo, nhưng cơn đói bắt đầu hành hạ, khiến anh cảm thấy chóng mặt và yếu ớt. Ký ức của Bảo Lâm cũ chỉ cung cấp các kỹ năng chiến đấu, không phải kỹ năng sinh tồn, và anh không có kinh nghiệm săn bắn hay tìm kiếm thức ăn trong rừng. Anh ngồi trong hang đá, kiểm tra nhẫn trữ vật lần nữa, hy vọng tìm được thứ gì hữu ích. Ngoài viên Hồi Khí Đan đã dùng, anh thấy một thanh đoản kiếm gãy và một ít lương khô. Anh thử ăn một miếng, nhưng mùi vị như đất sét khiến anh nhăn mặt. “Thế giới này đúng là không dành cho kẻ yếu,” anh lẩm bẩm, nuốt miếng lương khô với chút nước suối để đỡ nghẹn. Anh biết mình không thể dựa vào lương khô mãi. Cơn đói sẽ làm anh suy yếu hơn, và nếu không tìm được thức ăn, anh sẽ không đủ sức rời khu rừng. Anh quyết định rời hang đá để tìm kiếm, dù mỗi bước đi vẫn khiến vết thương nhói lên. Anh sử dụng đấu khí để tăng cường giác quan, giúp phát hiện ma thú từ xa và tránh nguy hiểm. Sau vài giờ lang thang, anh phát hiện một bụi cây có quả đỏ mọng, được ký ức của Bảo Lâm cũ nhận diện là Hỏa Quả—an toàn để ăn nhưng ít năng lượng. Anh hái một ít, nhai ngấu nghiến. Vị chua ngọt làm anh tỉnh táo, nhưng cơn đói chỉ dịu đi chút ít. Anh nhét thêm vài quả vào nhẫn trữ vật, dự định dùng khi cần. Đột nhiên, một tiếng sột soạt vang lên từ bụi cây gần đó. Bảo Lâm giật mình, rút thanh đoản kiếm gãy ra, dù biết nó chẳng đủ để tự vệ. Một con Tật Phong Lang, ma thú cấp một, xuất hiện, đôi mắt vàng lóe lên trong ánh sáng lờ mờ. Nó nhỏ nhưng nhanh như chớp, đủ để hạ gục một Đấu Linh yếu ớt như anh. Không dám đối đầu, anh ném một viên đá về phía ngược lại, tạo tiếng động đánh lạc hướng. Con sói quay đầu, và anh lập tức chạy về hang đá, cố gắng không gây tiếng động. Đấu khí trong cơ thể cạn kiệt, khiến anh thở hổn hển khi trốn vào hang. May mắn, con sói không đuổi theo, nhưng trải nghiệm này khiến anh run rẩy vì sợ hãi. Ngồi trong hang, anh cảm thấy tuyệt vọng. “Mình không thể cứ trốn mãi thế này. Nếu không mạnh lên, mình sẽ chết trước khi rời khu rừng.” Anh nhìn chiếc nhẫn trữ vật, quyết định kiểm tra cuộn da cổ xưa. Anh mở nó ra, một luồng ánh sáng nhạt tỏa ra, kèm theo những dòng chữ cổ xưa. Cuộn da ghi chép về “Dâm Trùng Sư”, một nghề nghiệp cấm kỵ đã biến mất từ hàng ngàn năm trước. Nó mô tả cách sử dụng đấu khí để nuôi dưỡng và điều khiển các loại trùng độc, đặc biệt là những con trùng có khả năng thao túng ý chí, nhắm vào phụ nữ. Bảo Lâm rùng mình khi đọc, không phải vì sợ hãi mà vì phấn khích. “Nếu mình thành thạo thứ này, mình có thể làm được bất cứ điều gì!” anh nghĩ, mắt lóe lên tham vọng. Cuộn da yêu cầu người tu luyện phải đạt đến Đấu Linh để bắt đầu. May mắn, anh đã là Đấu Linh tam tinh, nhưng với cơ thể trọng thương, anh chưa thể thử. Anh cần hồi phục hoàn toàn trước. Anh quay lại tìm thảo dược, hy vọng tìm được thứ gì mạnh hơn Huyết Liên Thảo. Gần con suối, anh phát hiện một cây Linh Chi Thảo quý hiếm, có tác dụng phục hồi kinh mạch. Nhưng nó bị một con Xích Hỏa Xà cấp hai canh giữ, với thân hình đỏ rực và cặp nanh sắc nhọn. Anh không dám mạo hiểm, đành rút lui về hang, lòng đầy tiếc nuối. Trong hang, anh bắt đầu luyện tập điều khiển đấu khí để làm quen với cơ thể mới. Anh nhận ra kinh mạch của cơ thể này rộng và mạnh mẽ, nhưng sự phối hợp còn vụng về. Anh thử vận đấu khí, tạo một luồng gió nhẹ quanh tay, nhưng lập tức ho ra máu vì vết thương bị kích động. “Mẹ kiếp, làm sao mà Tiêu Viêm lúc nào cũng ngầu thế nhỉ?” anh lẩm bẩm, cười khổ. Anh nhớ đến những lần Tiêu Viêm bị thương nhưng vẫn chiến đấu ngoan cường, tự hỏi liệu mình có thể đạt được sự kiên cường đó không. Đêm đó, anh mơ thấy mình đứng trước Tiêu Viêm, cười nhạo khi cướp đi Nạp Lan Yên Nhiên. Giấc mơ khiến anh tỉnh dậy với quyết tâm mãnh liệt. “Mình sẽ không chỉ sống sót. Mình sẽ thống trị thế giới này!” Anh nắm chặt nhẫn trữ vật, cảm giác như nó chứa đựng toàn bộ hy vọng của mình. Anh thề sẽ vượt qua mọi khó khăn, không chỉ để sống mà còn để trở thành một thế lực không ai dám xem thường.
0 bình luận