Chương 2: Sinh Tồn Giữa Lằn Ranh

Bảo Lâm nhanh chóng nhận ra mình đang ở Ma Thú Sơn Mạch, một khu rừng nguy hiểm đầy ma thú và cạm bẫy. Với cơ thể trọng thương, anh như con mồi yếu ớt giữa bầy sói. Mỗi bước đi khiến vết thương ở ngực rỉ máu, làm ướt băng vải. Anh cảm nhận được đấu khí trong cơ thể—một luồng năng lượng ấm áp chảy qua kinh mạch—nhưng nó yếu ớt, chỉ đủ để duy trì sự sống. Ký ức của Bảo Lâm cũ cho biết anh là Đấu Linh tam tinh, một cấp bậc không tệ nhưng vô dụng trong tình cảnh này. Anh dựa vào một gốc cây cổ thụ, thở hổn hển. Đầu óc quay cuồng vì đau đớn và hoảng loạn. “Nếu chết ở đây, mọi chuyện chấm dứt,” anh tự nhủ. Anh nhớ đến Tiêu Viêm, người đã vượt qua những thử thách khắc nghiệt để đạt đến đỉnh cao. “Mình không thể thua kém thằng đó.” Anh lục lọi ký ức của cơ thể này để tìm thông tin hữu ích. Bảo gia nằm ở một thị trấn gần Ma Thú Sơn Mạch, nhưng với tốc độ hiện tại, anh sẽ kiệt sức trước khi đến nơi. Anh cần thảo dược để cầm máu và một nơi an toàn để nghỉ ngơi. Anh bắt đầu tìm kiếm xung quanh, chú ý đến các loại cây có đặc điểm quen thuộc từ ký ức của Bảo Lâm cũ. Sau gần hai giờ, anh phát hiện một bụi Huyết Liên Thảo, một loại thảo dược có tác dụng cầm máu. Anh nhổ lấy rễ, nhai nát và đắp lên vết thương. Cảm giác mát lạnh lan tỏa, làm dịu cơn đau, nhưng anh biết đây chỉ là biện pháp tạm thời. Anh cần đan dược hoặc thảo dược mạnh hơn để chữa trị hoàn toàn. Niềm vui kéo dài không lâu. Một tiếng gầm trầm thấp vang lên từ phía xa. Bảo Lâm cứng người, nhận ra đó là tiếng của một con Hắc Hùng, ma thú cấp hai mạnh tương đương Đấu Giả. Với tình trạng hiện tại, anh không có cơ hội chống lại. Không còn lựa chọn, anh thu mình vào một khe đá gần đó, dùng đấu khí che giấu hơi thở—một kỹ năng cơ bản mà Bảo Lâm cũ từng học. Con Hắc Hùng xuất hiện, thân hình khổng lồ lướt qua, mũi ngửi ngửi. Anh nín thở, tim đập thình thịch, cầu mong con thú không phát hiện. May mắn, nó bỏ đi sau vài phút. Khi nguy hiểm qua đi, Bảo Lâm thở phào, nhưng cơ thể anh run lên vì kiệt sức. Anh kiểm tra nhẫn trữ vật, tìm thấy một viên Hồi Khí Đan, loại đan dược cấp thấp giúp phục hồi đấu khí. Anh nuốt viên thuốc, cảm nhận một luồng năng lượng ấm áp lan tỏa, giúp anh có thêm sức lực. Tuy không chữa được vết thương, nó đủ để anh tiếp tục di chuyển. Anh quyết định tìm một con suối để lấy nước, yếu tố sống còn trong hoàn cảnh này. Tiếng nước chảy dẫn anh đến một dòng suối nhỏ, nước trong veo phản chiếu ánh nắng xuyên qua tán cây. Anh quỳ xuống, uống vài ngụm, cảm giác như được hồi sinh. Gần đó, anh phát hiện một hang đá nhỏ, đủ để trú tạm. Anh kéo mình vào hang, kiểm tra xung quanh để đảm bảo không có ma thú. Hang đá khô ráo, với vài tảng đá lớn có thể dùng làm chỗ ngồi thiền. Anh ngồi xuống, vận chuyển đấu khí để ổn định vết thương. Anh muốn kiểm tra cuộn da cổ xưa trong nhẫn trữ vật, nhưng cơ thể quá yếu. Anh chỉ có thể nghỉ ngơi, hy vọng ngày mai sẽ tốt hơn. Trong bóng tối, anh nghĩ đến tương lai. Anh biết Tiêu Viêm hiện tại vẫn là một “phế vật” trong Tiêu gia, nhưng sẽ sớm bắt đầu hành trình tu luyện. “Mình còn thời gian,” anh lẩm bẩm. “Nhưng mình phải mạnh hơn, nhanh hơn.” Anh nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ đầy mộng mị. Trong mơ, anh thấy mình đứng trước Tiêu Viêm, cười nhạo khi cướp đi Nạp Lan Yên Nhiên và Vân Vận. Giấc mơ khiến anh tỉnh dậy với một nụ cười ranh mãnh. “Thế giới này sẽ thuộc về tao,” anh thì thầm, nắm chặt chiếc nhẫn trữ vật. Anh không biết rằng mỗi bước đi của mình đang dần thay đổi dòng chảy của số phận trong Đấu Khí Đại Lục.
0 bình luận