Chương 5: Bình minh sau cơn bão

Sau hai năm chìm trong bóng tối của nỗi đau, ông Thành cảm nhận được ánh sáng đang dần len lỏi vào cuộc sống. Mỗi buổi sáng, khi mặt trời ló dạng, ông đứng trên ban công biệt thự, hít thở không khí trong lành và cảm nhận nhịp tim mình vẫn đập mạnh mẽ. Ở tuổi 62, ông không chỉ giữ được vóc dáng rắn rỏi mà còn toát lên một sức hút khó cưỡng – sự kết hợp giữa trải nghiệm của một người đàn ông từng trải và khát khao sống mãnh liệt của một kẻ chưa bao giờ chịu khuất phục. Thành dành nhiều thời gian hơn để chăm sóc bản thân. Những buổi chạy bộ quanh khu vườn được thay bằng các bài tập gym cường độ cao, nơi ông nâng tạ, đấm bao cát, để mồ hôi chảy dài như xua tan những muộn phiền cũ. Chiếc áo thun bó sát làm nổi bật cơ bắp săn chắc, và mỗi lần bước ra khỏi phòng tập, ông thấy ánh mắt của bà Hoa, người quản gia, thoáng chút ngạc nhiên xen lẫn ngưỡng mộ. “Ông chủ vẫn phong độ như ngày nào,” bà từng nói, và Thành chỉ cười nhẹ, nhưng sâu thẳm, ông biết mình đang thay đổi – không chỉ để sống sót, mà để sống thật sự. Gia đình ông, như một bức tranh đầy màu sắc, luôn khiến ông phải suy ngẫm. Các con trai – Minh, Hùng, Tuấn – mỗi người đều mang một câu chuyện riêng, nhưng điều khiến Thành chú ý hơn cả là ba cô con dâu. Họ không chỉ là những người phụ nữ trong gia đình, mà còn là những bí ẩn mà ông vô tình bị cuốn vào. Lan, cô bác sĩ 44 tuổi, luôn xuất hiện với vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng Thành từng bắt gặp cô đứng trước gương trong phòng khách, đôi tay khẽ vuốt ve vòng eo thon gọn, như thể đang tìm lại một phần bản thân đã bị lãng quên. Chiếc váy công sở cô mặc hôm ấy bó chặt, làm nổi bật cặp mông đầy đặn, và khi cô quay lại, ánh mắt họ chạm nhau trong một khoảnh khắc khiến tim ông khẽ rung. Mai, cô giáo 38 tuổi, lại mang một vẻ đẹp dịu dàng nhưng đầy cám dỗ. Một lần, khi cô đến thăm cùng Hùng, Thành vô tình thấy cô ngồi trên ghế sofa, chiếc váy lụa mỏng manh trượt lên, để lộ cặp đùi trắng mịn. Cô đang kể một câu chuyện vui, nhưng cách cô nghiêng người, để mái tóc dài chạm vào vai, khiến Thành không thể tập trung vào lời nói. Ông tự hỏi liệu Mai có cố ý hay chỉ vô tình, nhưng mỗi lần cô mỉm cười với ông, ông lại cảm nhận được một luồng nhiệt kỳ lạ chạy dọc sống lưng. Ngọc, cô con dâu út, là người khiến Thành phải đấu tranh nhiều nhất với chính mình. Là một nội trợ, cô luôn bận rộn với việc chăm sóc nhà cửa, nhưng vẻ đẹp của cô không hề bị che mờ. Một buổi tối, khi cô mang trà lên cho ông, chiếc áo hai dây mỏng tang để lộ khe ngực sâu hun hút, và mỗi lần cô cúi xuống, Thành phải kiềm chế để không nhìn quá lâu. “Bố nghỉ ngơi sớm nhé,” cô nói, giọng ngọt ngào như mật, và khi cô quay đi, cặp mông tròn trịa khẽ lắc lư theo từng bước chân, khiến ông phải nắm chặt tay để giữ bình tĩnh. Thành biết mình đang đứng trước một ranh giới nguy hiểm. Hai năm trước, ông chỉ nghĩ về bà Hạnh, về những ngày tháng họ đã chia sẻ. Nhưng giờ đây, khi nỗi đau đã dịu đi, ông cảm nhận được một ngọn lửa mới – một khát khao mà ông chưa dám đặt tên. Ông tự nhủ rằng mình chỉ đang quan sát, chỉ đang tận hưởng những khoảnh khắc vô hại. Nhưng sâu thẳm, ông biết, mọi thứ đang dần vượt khỏi tầm kiểm soát. ---
0 bình luận