Chương 4: Ngọn gió mới trong căn nhà cũ

Những ngày sau ngày giỗ, Thành cảm nhận được một sự thay đổi trong chính mình. Ông không còn thức dậy với cảm giác nặng nề như trước. Thay vào đó, mỗi buổi sáng, ông bắt đầu với những bài tập thể dục cường độ cao, để mồ hôi chảy dài như xua tan những muộn phiền. Cơ thể ông, dù đã bước qua tuổi lục tuần, vẫn săn chắc đáng ngạc nhiên. Những cơ bắp nổi lên dưới làn da, và mỗi lần soi gương, Thành thấy một người đàn ông vẫn đầy sức sống, vẫn có thể khiến bất kỳ ai phải ngoảnh nhìn. Căn biệt thự trở nên nhộn nhịp hơn khi các con trai thường xuyên ghé thăm, phần lớn để bàn về công việc hoặc xin ý kiến ông. Nhưng Thành biết, đằng sau những cuộc trò chuyện ấy là sự phụ thuộc. Minh, với vẻ ngoài lịch lãm, luôn tìm cách xin ông đầu tư vào một vụ kiện lớn mà anh ta tin sẽ mang lại lợi nhuận. Hùng, ngược lại, cần tiền để cứu vãn công ty đang lao đao. Tuấn là người duy nhất không mở lời, nhưng Thành nhận ra ánh mắt cậu – ánh mắt của một người đàn ông đang che giấu điều gì đó. Các cô con dâu, như những bông hoa trong khu vườn của ông, mỗi người mang một hương sắc riêng. Lan thường xuất hiện với dáng vẻ chuyên nghiệp, nhưng Thành để ý cách cô hay đứng gần cửa sổ, để ánh sáng chiếu qua làm nổi bật thân hình cân đối. Một lần, khi cô cúi xuống nhặt chiếc bút rơi, chiếc áo sơ mi bung một cúc, để lộ khe ngực sâu hun hút. Thành vội ho khan, giả vờ nhìn đi chỗ khác, nhưng hình ảnh ấy cứ ám ảnh ông suốt cả ngày. Mai, với tính cách dịu dàng, lại có cách khiến Thành xao lòng mà không cần cố ý. Một buổi chiều, cô mang đến một hộp bánh tự làm, nói rằng muốn cảm ơn ông vì đã giúp Hùng. Khi cô đưa bánh, ngón tay cô vô tình chạm vào tay ông, một cái chạm nhẹ nhưng đủ khiến Thành cảm nhận được hơi ấm từ làn da mềm mại. “Bố thử đi, con làm cả đêm đấy,” Mai nói, giọng ngọt như mật, và Thành không chắc liệu mình đang thưởng thức hương vị bánh hay bị cuốn vào ánh mắt cô. Ngọc, cô con dâu út, là người gần gũi nhất với Thành. Cô thường ở lại lâu hơn sau các buổi họp gia đình, giúp bà Hoa dọn dẹp hoặc trò chuyện với ông về những chuyện vặt vãnh. Nhưng mỗi lần cô xuất hiện, Thành lại phải kiềm chế bản thân. Chiếc váy ngủ mỏng manh cô mặc khi pha trà tối, hay cách cô vô tình để lộ cặp đùi mũm mĩm khi ngồi bắt chéo chân, đều như những thử thách với sự tự chủ của ông. “Bố thấy con nấu ăn thế nào?” Ngọc từng hỏi, đôi môi mọng đỏ khẽ cong lên, và Thành chỉ biết gật đầu, không dám nhìn thẳng vào cô. Một buổi tối, khi cả nhà đã ra về, Thành ngồi trong phòng khách, lật giở một cuốn sách cũ của bà Hạnh. Nhưng tâm trí ông không ở đó. Ông nghĩ về Lan, về Mai, và đặc biệt là Ngọc – những người phụ nữ khiến ông cảm thấy mình vẫn còn sống, vẫn khao khát. Ông tự hỏi liệu có phải mình đang phản bội ký ức của vợ, hay đây chỉ là bản năng của một người đàn ông chưa sẵn sàng từ bỏ. Khi đứng dậy tắt đèn, Thành nhìn ra khu vườn tối om, và trong khoảnh khắc ấy, ông biết một ngọn gió mới đang thổi qua căn nhà này – một ngọn gió đầy cám dỗ. --- BỐ CHỒNG QUYỀN LỰC
0 bình luận