Cuckold: ông Bố Chồng Quyền Lực
Cá Mập Ăn Rau
Chương 3: Vết sẹo chưa lành
Ánh nắng sớm len qua những tán cây trong khu vườn biệt thự, chiếu lên khuôn mặt ông Thành khi ông đứng bên khung cửa sổ lớn. Đôi tay ông, dù vẫn rắn rỏi, khẽ run khi chạm vào bức ảnh cũ đặt trên bàn làm việc. Trong ảnh, bà Hạnh mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt long lanh như chứa đựng cả bầu trời mùa hạ. Hai năm kể từ ngày bà rời xa, Thành tưởng rằng mình đã quen với sự trống vắng, nhưng mỗi sáng thức dậy, ông vẫn cảm thấy một khoảng lạnh buốt trong lồng ngực.
Ông không phải người thích phô trương cảm xúc. Trong mắt mọi người, Thành luôn là trụ cột vững chãi, người đàn ông có thể giải quyết mọi vấn đề chỉ bằng một cái gật đầu. Nhưng chỉ ông biết, những đêm dài ngồi một mình trong căn phòng tĩnh lặng, ông đã phải chiến đấu với những con sóng ký ức. Tiếng cười của bà Hạnh, cách bà khẽ vuốt ve tay ông khi họ cùng xem một bộ phim cũ, hay mùi hương nước hoa nhè nhẹ bà yêu thích – tất cả như những mũi dao nhỏ, sắc nhọn nhưng không bao giờ ngừng đâm.
Hôm nay là ngày giỗ thứ hai của bà. Cả gia đình đã được thông báo sẽ tụ họp để làm lễ, một nghi thức mà Thành luôn muốn giữ gìn. Ông mặc bộ vest đen giản dị nhưng vẫn toát lên khí chất quyền uy, mái tóc được chải gọn, và bước chân chậm rãi khi đi xuống sảnh chính. Người quản gia, bà Hoa, đã chuẩn bị mọi thứ chu đáo: bàn thờ được trang trí hoa trắng tinh khôi, hương khói nghi ngút, và một bức chân dung lớn của bà Hạnh đặt ở vị trí trang trọng.
Khi các con trai và con dâu lần lượt đến, Thành đứng lặng lẽ, quan sát từng người. Minh, con trai cả, đến cùng Lan, người vợ bác sĩ với dáng vẻ nghiêm nghị. Cô mặc một chiếc áo dài lụa màu xám, ôm sát cơ thể, làm nổi bật vòng eo thon và cặp mông tròn trịa. Thành khẽ liếc qua, nhận ra cách cô đứng thẳng, như thể luôn giữ khoảng cách với mọi người. Nhưng khi ánh mắt họ chạm nhau, Lan bất ngờ cúi xuống chỉnh lại tà áo, để lộ đường cong ngực đầy đặn dưới lớp vải mỏng. Thành vội quay đi, tự nhắc mình rằng đây không phải lúc để tâm trí lạc lối.
Hùng và Mai đến ngay sau đó. Mai, với nụ cười dịu dàng như ánh trăng, mặc một chiếc váy suông màu xanh nhạt, nhưng không thể giấu được thân hình đầy đặn của cô. Mỗi bước đi, cặp đùi trắng mịn của cô khẽ lộ ra qua đường xẻ váy, khiến Thành bất giác nuốt khan. Ông tự hỏi liệu mình có đang tưởng tượng, hay ánh mắt Mai hôm nay có chút gì đó khác lạ, như thể cô cố tình để ông chú ý. Hùng, ngược lại, dường như không nhận ra, chỉ lo nói về dự án mới với anh trai.
Tuấn và Ngọc đến muộn nhất, như thường lệ. Ngọc bước vào, mái tóc dài buông xõa, chiếc váy bó màu đỏ rực làm nổi bật làn da trắng ngần và những đường cong gợi cảm. Khi cô cúi xuống đặt bó hoa lên bàn thờ, Thành không thể không nhận ra cặp mông căng tròn của cô, như một lời mời gọi vô hình. Ông nắm chặt tay, cố giữ giọng nói bình tĩnh khi chào hỏi. “Cảm ơn các con đã đến,” ông nói, giọng trầm nhưng vang vọng, đủ để mọi người im lặng lắng nghe.
Buổi lễ diễn ra trang nghiêm, nhưng Thành cảm nhận được những dòng chảy ngầm trong gia đình. Minh và Hùng thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt căng thẳng, có lẽ vì những khoản vay mà Thành biết họ chưa trả. Tuấn thì lặng lẽ hơn, nhưng đôi vai cậu rũ xuống, như thể đang mang một gánh nặng vô hình. Các cô con dâu, dù đều tỏ ra thành kính, lại có những khoảnh khắc khiến Thành không thể bỏ qua – một cái liếc mắt của Lan, một nụ cười của Mai, hay cách Ngọc vô tình chạm tay ông khi đưa ly nước.
Khi lễ kết thúc, Thành ngồi lại một mình bên bàn thờ, ánh mắt đượm buồn nhìn di ảnh vợ. “Hạnh, em có trách anh không, nếu anh muốn sống tiếp?” ông thì thầm, như thể bà có thể nghe thấy. Một làn gió nhẹ lùa qua, mang theo hơi ấm kỳ lạ, và Thành khẽ mỉm cười. Ông biết, mình không thể mãi chìm trong quá khứ.
---

0 bình luận