Chương 4: Ngọn Lửa Dưới Ánh Mắt

Thứ Hai, Bảo Lâm bước vào trụ sở công ty công nghệ của mình với tâm trạng nặng nề. Văn phòng hiện đại, với những bức tường kính và nội thất sang trọng, là nơi anh luôn cảm thấy kiểm soát được mọi thứ. Nhưng hôm nay, anh lại thấy bất an. Cuộc trò chuyện với Minh Thư sáng qua vẫn ám ảnh anh, và hình ảnh cô cười nói với Nam cứ hiện lên, khiến anh không thể tập trung. Anh ngồi xuống ghế, mở laptop, nhưng ánh mắt lại vô tình lướt qua Ngọc Anh – cô thư ký riêng 25 tuổi, người đã làm việc cho anh hơn một năm. Ngọc Anh, với khuôn mặt xinh đẹp và cơ thể nóng bỏng, luôn biết cách khiến anh chú ý. Hôm nay, cô mặc một chiếc váy bó sát màu đỏ, ôm trọn cặp vú căng tròn và cặp mông tròn lẳn, đôi môi đỏ mọng cong lên trong nụ cười đầy ẩn ý khi cô bước vào phòng. “Chào anh, đây là báo cáo tuần này,” cô nói, giọng ngọt ngào, cúi xuống đặt tập tài liệu lên bàn, cố ý để khe ngực sâu hoắm lộ ra trước mắt anh. Bảo Lâm nuốt nước bọt, cảm giác khô khốc nơi cổ họng. Anh biết Ngọc Anh không chỉ là thư ký – cô là tình nhân bí mật của anh, một lối thoát cho những căng thẳng trong công việc và cả trong cuộc hôn nhân đang nguội lạnh. “Cảm ơn em,” anh đáp, cố giữ giọng bình thản, nhưng ánh mắt không thể rời khỏi cơ thể cô. Ngọc Anh nhếch môi, bước đến gần hơn, bàn tay trắng muốt khẽ chạm vào vai anh. “Anh hôm nay trông căng thẳng quá. Có chuyện gì à? Hay là… em giúp anh thư giãn một chút?” Giọng cô lả lơi, mang theo một lời mời gọi không thể cưỡng lại. Bảo Lâm nhắm mắt, cố xua tan hình ảnh Minh Thư và Nam ra khỏi đầu. Anh biết mình không nên, nhưng cơ thể anh lại phản ứng mạnh mẽ. Con cặc 17cm của anh bắt đầu cương lên, căng tức trong quần. “Em ngồi xuống đi,” anh ra lệnh, giọng khàn đục. Ngọc Anh ngoan ngoãn ngồi lên bàn làm việc, bắt chéo chân để lộ cặp đùi trắng mịn, ánh mắt cô lấp lánh như đang thách thức anh. “Anh biết không, hôm qua em đi chơi với bạn trai mới. Anh ấy… khá giỏi trong chuyện đó đấy,” cô bất ngờ nói, giọng điệu nửa đùa nửa thật, đôi môi cong lên đầy khiêu khích. Câu nói ấy như một tia sét đánh vào đầu Bảo Lâm. Hình ảnh Ngọc Anh, với khuôn mặt dâm đãng, quỳ trước một gã đàn ông khác, ngậm lấy con cặc của gã, khiến máu trong người anh sôi lên. Con cặc anh cương cứng đến mức đau nhức, đầu khấc đỏ rực nóng ran. Anh đứng bật dậy, túm lấy vai cô, ánh mắt đỏ ngầu đầy dục vọng. “Bạn trai em? Hắn làm gì với em? Nói đi!” anh gầm gừ, giọng khàn đục như một con thú hoang. Ngọc Anh giật mình, nhưng nhanh chóng nở nụ cười nham hiểm. “Sao anh ghen thế? Chỉ là anh ấy… mút lồn em thôi. Mà em thích mạnh hơn cơ,” cô thì thào, tay luồn xuống, khẽ chạm vào con cặc anh qua lớp quần. Đó là giọt nước tràn ly. Bảo Lâm đè cô xuống bàn, xé toạc chiếc váy đỏ, để lộ cặp vú căng tròn và chiếc quần lót ren mỏng đã ướt át. Anh kéo khóa quần, lôi ra con cặc 17cm cương cứng ngắc, đâm thẳng vào lồn cô trong một cú thúc tàn bạo. Ngọc Anh hét lên, nửa đau đớn nửa khoái lạc, nước dâm trào ra ướt đẫm bàn làm việc. “Anh… mạnh quá…” cô rên rỉ, nhưng ánh mắt lại ánh lên sự thỏa mãn bệnh hoạn. Bảo Lâm dập liên hồi, mỗi cú thúc như muốn xé toạc cô, tiếng “bạch bạch” dâm dục vang khắp văn phòng. “Mút lồn em, đúng không? Vậy để anh địt em cho quên cái lưỡi của nó!” anh gầm gừ, tay bóp mạnh cặp vú cô, nhéo núm vú đỏ hồng đến mức cô cong người lên. Cả hai chìm vào cơn cuồng loạn, không biết rằng cánh cửa văn phòng khép hờ đang để lộ những âm thanh nhục dục ra ngoài. Và ở đâu đó trong tâm trí Bảo Lâm, hình ảnh Minh Thư và Nam vẫn lởn vởn, như một ngọn lửa thiêu đốt anh, đẩy anh vào con đường mà anh không thể quay lại.
0 bình luận