Chương 3: Hơi Thở Của Ghen Tuông

Buổi sáng Chủ nhật, ánh nắng vàng rực rỡ tràn qua cửa sổ căn penthouse, chiếu lên bàn ăn nơi Bảo Lâm và Minh Thư đang ngồi đối diện nhau. Bé Bin, với đôi má phúng phính, đang được bà giúp việc dỗ dành trong phòng khách, để lại không gian yên tĩnh cho hai vợ chồng. Minh Thư, trong chiếc áo thun trắng mỏng manh, đang lặng lẽ ăn sáng, ánh mắt lơ đãng nhìn ra sông Sài Gòn. Bảo Lâm, tay cầm ly cà phê, không thể rời mắt khỏi cô. Dù cảm xúc trong anh đã nguội lạnh, vẻ đẹp của Minh Thư vẫn khiến anh không thể phủ nhận – cặp vú 92cm căng tròn ẩn hiện qua lớp áo, vòng eo 57cm thon gọn, và ánh mắt sắc sảo mà anh từng say mê. Nhưng sáng nay, tâm trí anh lại bị ám ảnh bởi câu nói đêm qua của Minh Thư: “Anh Nam rủ em đi ăn tối, nhưng em từ chối rồi.” Hình ảnh cô trong chiếc váy lụa ôm sát, cười nói với Nam – gã giám đốc điển trai, miệng lưỡi ngọt ngào – cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh. Anh siết chặt ly cà phê, cảm giác nóng ran kỳ lạ lại trỗi dậy, không hẳn là ghen, mà là một thứ gì đó mãnh liệt hơn, khiến con cặc 17cm của anh khẽ giật lên trong quần. “Em định tuần này làm gì?” anh bất ngờ lên tiếng, giọng trầm nhưng mang chút sắc lạnh. Minh Thư ngẩng lên, hơi ngạc nhiên trước câu hỏi đột ngột. “Chắc em đưa Bin đi công viên, rồi ghé spa. Sao, anh muốn đi cùng à?” Cô mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại khiến Bảo Lâm cảm thấy xa cách. “Không, anh bận. Nhưng…” Anh ngừng lại, ánh mắt lướt qua cơ thể cô, dừng lại ở khe ngực sâu hoắm lộ ra khi cô cúi xuống. “Nếu Nam lại rủ em đi đâu, em sẽ làm gì?” Minh Thư nhíu mày, đặt muỗng xuống bàn. “Anh hỏi gì lạ vậy? Em đã nói là từ chối rồi mà. Anh không tin em sao?” Giọng cô thoáng chút bực bội, nhưng vẫn giữ được sự dịu dàng. Bảo Lâm cười nhạt, đứng dậy bước ra ban công, tránh ánh mắt của cô. Gió sông thổi qua, mang theo hơi mát làm anh tỉnh táo hơn. Anh tự hỏi tại sao mình lại ám ảnh với ý nghĩ về Minh Thư và Nam đến vậy. Anh không còn yêu cô như trước, nhưng hình ảnh cô thân mật với gã đàn ông khác lại khiến máu anh sôi lên, con cặc anh cương cứng chỉ vì tưởng tượng ấy. Đó là một cảm giác vừa kích thích vừa đáng sợ, như thể anh đang đứng trước một vực thẳm mà anh không thể cưỡng lại. Trong phòng, Minh Thư nhìn theo bóng lưng chồng, lòng chợt dâng lên một nỗi buồn khó tả. Cô biết anh đang thay đổi, nhưng cô không hiểu tại sao. Cô nhớ những ngày họ từng quấn quýt không rời, khi mỗi cái chạm của anh đều làm cô run lên vì ham muốn. Nhưng giờ đây, giữa họ chỉ còn sự im lặng và những câu hỏi đầy nghi ngờ. Cô đứng dậy, bước ra ban công, đứng cạnh anh nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn dòng sông lấp lánh. “Anh có chuyện gì giấu em, đúng không?” cô bất ngờ hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết. Bảo Lâm quay sang, ánh mắt gặp ánh mắt cô. Trong khoảnh khắc ấy, anh muốn thú nhận tất cả – về sự nguội lạnh, về những tưởng tượng kỳ lạ, về cơn sóng ngầm đang trỗi dậy trong lòng. Nhưng anh chỉ lắc đầu, nhếch môi cười. “Không có gì đâu. Em nghĩ nhiều quá rồi.” Minh Thư không đáp, chỉ quay đi, để lại anh với những suy nghĩ hỗn loạn. Anh biết mình đang bước vào một con đường nguy hiểm, nơi dục vọng và lý trí đang giằng xé nhau. Và anh cũng biết, câu chuyện giữa anh và Minh Thư sắp trở nên phức tạp hơn bao giờ hết. ---
0 bình luận