Chương 2: Dưới Ánh Đèn Mờ Ảo

Sáng hôm sau, Bảo Lâm thức dậy trong căn phòng ngủ rộng lớn. Ánh nắng sớm xuyên qua rèm cửa, chiếu lên chiếc giường king-size nơi anh và Minh Thư từng quấn quýt không rời. Giờ đây, giữa họ là một khoảng trống lạnh lẽo. Đêm qua, sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi ở phòng khách, Minh Thư đã lên phòng ngủ trước, còn anh thì ngồi lại ngoài ban công đến tận khuya. Khi anh trở vào, cô đã ngủ say, quay lưng về phía anh như một ranh giới vô hình. Anh ngồi dậy, nhìn sang Minh Thư. Cô vẫn đang ngủ, hơi thở đều đặn, khuôn mặt thanh tú không chút son phấn vẫn toát lên vẻ đẹp mê hoặc. Chiếc chăn mỏng trượt xuống, để lộ bờ vai trắng mịn và một phần vòng một căng tròn ẩn dưới lớp áo ngủ mỏng manh. Bảo Lâm chợt nhớ lại những đêm họ từng điên cuồng bên nhau, khi anh không thể rời tay khỏi cơ thể cô, khi từng tiếng rên rỉ của cô là liều thuốc kích thích anh đến đỉnh cao. Nhưng giờ đây, dù cô vẫn đẹp, vẫn quyến rũ, anh lại chẳng cảm thấy chút ham muốn nào. Anh rời khỏi phòng, xuống bếp pha một ly cà phê đen. Tiếng máy xay vang lên phá tan sự tĩnh lặng của buổi sáng. Hôm nay là thứ Bảy, anh không phải đến công ty, nhưng trong đầu anh đã kín lịch với những cuộc họp trực tuyến và kế hoạch mới cho dự án sắp tới. Cuộc sống của anh giờ đây xoay quanh công việc, và có lẽ đó cũng là lý do anh dần xa cách Minh Thư. Minh Thư xuất hiện ở cửa bếp khi anh vừa uống xong ngụm cà phê đầu tiên. Cô mặc một chiếc áo thun ôm sát và quần short ngắn, để lộ đôi chân dài miên man. “Anh dậy sớm thế? Hôm nay không phải đi làm mà,” cô nói, giọng còn ngái ngủ. “Thói quen rồi,” anh đáp, mắt lướt qua cơ thể cô. Dù không còn cảm giác mãnh liệt, anh vẫn phải công nhận rằng cô là một tuyệt tác mà tạo hóa ban tặng. Nhưng tại sao anh lại chẳng còn muốn chạm vào cô nữa? Minh Thư bước đến tủ lạnh, cúi xuống lấy một hộp sữa chua. Cử chỉ ấy làm chiếc áo thun hơi trượt lên, để lộ vòng eo thon gọn và một phần cặp hông tròn trịa. Bảo Lâm bất giác siết chặt ly cà phê trong tay. Anh không hiểu nổi mình. Nếu không còn yêu, tại sao mỗi khi cô vô tình để lộ vẻ đẹp ấy, anh lại cảm thấy một cơn sóng ngầm trong lòng? “Chiều nay em đưa Bin đi công viên với mấy người bạn. Anh có đi cùng không?” Minh Thư hỏi, ngồi xuống bàn ăn đối diện anh. Bảo Lâm lắc đầu. “Anh có cuộc họp online với bên đối tác nước ngoài. Em cứ đi đi, về sớm nhé.” Minh Thư gật đầu, không nói thêm. Bữa sáng trôi qua trong im lặng, chỉ có tiếng thìa va vào bát và tiếng Bin líu lo từ phòng khách khi cậu bé thức dậy. Nhìn gia đình nhỏ của mình, Bảo Lâm chợt cảm thấy một nỗi trống rỗng khó tả. Anh có tất cả – tiền bạc, địa vị, một người vợ đẹp và một đứa con ngoan – nhưng tại sao anh lại không hạnh phúc? Chiều đó, khi Minh Thư và Bin rời khỏi nhà, Bảo Lâm ngồi một mình trong phòng làm việc. Anh mở laptop, nhưng thay vì tập trung vào cuộc họp, anh lại nghĩ về câu nói của Minh Thư đêm qua. “Anh Nam rủ em đi ăn tối…” Hình ảnh cô trong chiếc váy lụa đêm qua, đứng trước mặt một gã đàn ông khác, cười nói dịu dàng, lại hiện lên trong đầu anh. Tim anh đập nhanh hơn, hơi thở trở nên gấp gáp. Anh tự hỏi liệu mình có đang phát điên không, khi chính sự tưởng tượng ấy lại khiến cơ thể anh nóng lên một cách kỳ lạ. Anh đứng dậy, bước ra ban công, cố hít thở không khí trong lành để xua tan những suy nghĩ ấy. Nhưng càng cố quên, chúng càng bám lấy anh. Anh biết mình đang bước vào một ngã rẽ nguy hiểm, nơi ham muốn và lý trí đang giằng xé dữ dội. Và anh cũng biết, câu chuyện giữa anh và Minh Thư chỉ mới bắt đầu trở nên phức tạp hơn mà thôi.
0 bình luận