Cuckold: Dâng Gái Cho Người Ta địt
Cá Mập Ăn Rau
Chương 1: Gió Lạnh Bên Dòng Sông
Bảo Lâm ngồi trầm ngâm trên ghế sofa trong căn penthouse sang trọng nhìn ra dòng sông Sài Gòn lấp lánh ánh đèn đêm. Đằng sau anh, tiếng ti vi đang phát một bản tin tài chính mà anh chẳng buồn để tâm. Đã gần mười giờ tối, nhưng căn nhà rộng lớn vẫn im ắng lạ thường. Đứa con trai ba tuổi của anh, bé Bin, đã ngủ say trong phòng từ lâu, để lại không gian tĩnh lặng cho hai vợ chồng. Thế nhưng, người vợ mà anh từng yêu say đắm giờ đây lại đang ở đâu đó trong căn nhà này, cách xa anh cả về khoảng cách lẫn tâm hồn.
Anh nhấp một ngụm rượu vang đỏ, để vị chát nhẹ lan tỏa nơi đầu lưỡi. Ở tuổi 32, Bảo Lâm là một doanh nhân trẻ thành đạt mà bất kỳ ai cũng phải ngưỡng mộ. Ba công ty lớn trong lĩnh vực công nghệ, bất động sản và giải trí đều mang dấu ấn của anh, đưa tên tuổi anh lên hàng top những người đàn ông quyền lực nhất thành phố. Nhưng sâu thẳm trong lòng, anh biết mình đang mang một bí mật chẳng thể sẻ chia cùng ai. Đó là sự nguội lạnh trong chính trái tim anh với người vợ mà anh từng thề sẽ yêu thương trọn đời – Minh Thư.
Minh Thư bước vào phòng khách, đôi chân thon dài khẽ lướt trên sàn gỗ bóng loáng. Cô mặc một chiếc váy lụa ôm sát cơ thể, tôn lên từng đường cong hoàn mỹ mà bất kỳ người đàn ông nào cũng phải ngoái nhìn. Vòng một căng tròn 92cm, vòng eo thon gọn 57cm, và cặp hông nở nang 95cm – số đo mà cô vẫn giữ được dù đã trải qua một lần sinh nở. Mái tóc đen dài buông xõa, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ sắc sảo, nhưng hôm nay, ánh mắt ấy lại thoáng chút xa cách khi nhìn về phía chồng.
“Anh chưa ngủ à?” Minh Thư lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự thờ ơ.
Bảo Lâm ngước mắt nhìn cô, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác khó tả. Anh vẫn nhớ như in cái ngày anh gặp cô lần đầu tiên ở một buổi tiệc doanh nhân cách đây bảy năm. Khi ấy, Minh Thư chỉ mới 23 tuổi, là một cô gái trẻ trung, đầy sức sống với nụ cười rạng rỡ làm tan chảy trái tim anh. Họ yêu nhau cuồng nhiệt, cưới nhau sau chưa đầy một năm, và rồi bé Bin ra đời như minh chứng cho tình yêu ấy. Nhưng giờ đây, sau bốn năm hôn nhân, ngọn lửa từng cháy bỏng trong anh đã dần lụi tắt.
“Chưa. Anh đang nghĩ vài chuyện,” anh đáp, giọng trầm trầm. Anh đặt ly rượu xuống bàn, ánh mắt vô tình lướt qua cơ thể cô. Dù không còn ham muốn mãnh liệt như xưa, anh không thể phủ nhận rằng Minh Thư vẫn đẹp, đẹp đến mức khiến anh đôi khi tự hỏi tại sao mình lại chẳng còn cảm giác gì khi gần cô.
Minh Thư ngồi xuống chiếc ghế đối diện, bắt chéo chân một cách duyên dáng. “Công ty lại có chuyện gì sao? Anh cứ về nhà là trầm ngâm thế này, em thấy mệt thay cho anh đấy.”
Bảo Lâm cười nhạt, không đáp. Anh biết cô chỉ hỏi cho có lệ, bởi giữa họ giờ đây chẳng còn sự quan tâm chân thành như trước. Anh nhớ những ngày đầu mới cưới, mỗi lần anh đi làm về, Minh Thư sẽ chạy ra đón anh với nụ cười rạng rỡ, hỏi han đủ thứ chuyện. Nhưng từ khi bé Bin ra đời, mọi thứ dần thay đổi. Cô bận rộn với con, anh bận rộn với công việc, và khoảng cách giữa hai người cứ thế lớn dần.
“Em thì sao? Hôm nay em làm gì?” Anh hỏi lại, cố gắng kéo dài cuộc trò chuyện dù trong lòng chẳng mấy hứng thú.
Minh Thư nhún vai. “Em đưa Bin đi chơi với mấy đứa bạn, rồi ghé spa làm đẹp một chút. À, chiều nay có gặp anh Nam, giám đốc bên công ty giải trí của anh. Anh ấy rủ em đi ăn tối, nhưng em từ chối rồi.”
Nghe đến cái tên “anh Nam”, Bảo Lâm khựng lại. Một cảm giác kỳ lạ chợt dâng lên trong lồng ngực anh, không hẳn là ghen, mà giống như một luồng nhiệt nóng ran chẳng thể giải thích. Anh tưởng tượng cảnh Minh Thư ngồi đối diện Nam – gã đàn ông điển trai, miệng lưỡi ngọt ngào mà anh từng tin tưởng giao phó một trong ba công ty của mình. Hình ảnh cô cười nói với Nam, ánh mắt lấp lánh như cách cô từng nhìn anh, khiến máu trong người anh như sôi lên.
“Vậy sao? Nam rủ em đi ăn mà em từ chối à? Tiếc thật,” anh nói, cố giữ giọng bình thản, nhưng ánh mắt anh đã bắt đầu sắc lạnh.
Minh Thư nhíu mày, dường như nhận ra sự thay đổi trong thái độ của chồng. “Thì em đã có gia đình rồi, đi ăn với người khác làm gì cho phiền. Anh nghi ngờ gì sao?”
Bảo Lâm không đáp, chỉ lặng lẽ đứng dậy, bước ra ban công. Gió đêm thổi qua, mang theo hơi lạnh làm anh tỉnh táo hơn. Anh tự hỏi tại sao chỉ một câu nói của Minh Thư lại khiến anh kích động đến vậy. Anh không còn yêu cô như trước, nhưng ý nghĩ về việc cô thân mật với người đàn ông khác lại làm anh không thể kiềm chế. Đó là bí mật mà anh giấu kín – một thứ ham muốn kỳ lạ, vừa mãnh liệt vừa đáng sợ, đang âm thầm lớn dần trong lòng anh.
---

0 bình luận