Chương 5: Bước Đầu Thành Công Pháp

Bóng tối trong hang động đặc quánh, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ đôi mắt đỏ rực ngoài miệng hang xuyên qua. Nguyễn Thiên siết chặt cây giáo, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, trơn tuột trên cán gỗ thô ráp. Tiếng gầm trầm thấp của con thú vang vọng, mỗi âm thanh như một nhát búa đập vào lồng ngực anh. Mùi hôi tanh từ hơi thở nó lùa vào, hòa lẫn với mùi đất ẩm và rêu mốc của hang đá, khiến mũi anh cay xè. “Không chạy được nữa,” Thiên nghĩ, răng nghiến chặt. “Nếu muốn sống, phải đánh.” Anh lùi sâu hơn, chân đạp lên lớp đá lởm chởm, mỗi bước vang lên tiếng cọ xát khô khốc. Bộ xương người bên tấm bia đá như đang nhìn anh, cuốn sách Hấp Tinh Đại Pháp nằm lặng lẽ bên cạnh, bìa da loang lổ ánh sáng mờ nhạt. Thiên liếc nhìn nó, ý nghĩ lóe lên. “Công pháp… nếu mình dùng được nó ngay bây giờ…” Anh không biết liệu chút cảm giác khí tức hôm qua có đủ để chống lại con thú không, nhưng anh không còn lựa chọn. Con thú bước vào, bóng dáng khổng lồ che kín miệng hang. Không phải con gấu hôm trước, mà là một sinh vật kỳ lạ – thân hình giống báo, nhưng lớn hơn, lông đen bóng lấp lánh như obsidian, đôi nanh cong nhọn hoắt như lưỡi dao, dài bằng cả cánh tay anh. Đôi mắt nó sáng rực, đồng tử co lại thành một đường mỏng, khóa chặt vào Thiên. Nó gầm lên, âm thanh như sấm rền, làm vài mảnh đá vụn trên trần hang rơi lả tả, bụi bay mù mịt. Thiên nhắm mắt một giây, hít sâu, cố nhớ lại hướng dẫn trong sách. “Dẫn khí qua kinh mạch, hòa vào thiên địa,” anh lẩm nhẩm, giọng run rẩy. Anh ngồi thụp xuống, tay vẫn nắm cây giáo, tập trung vào luồng khí lạnh từng cảm nhận hôm qua. Con thú ngập ngừng, như cảm nhận được điều gì bất thường, nhưng rồi nó lao tới, móng vuốt giương cao, lóe lên ánh sáng chết chóc. Ngay lúc ấy, Thiên cảm thấy một dòng chảy nóng bỏng bùng lên từ đan điền, như ngọn lửa lan qua từng mạch máu. Mắt anh mở to, đồng tử giãn ra, cơ thể nhẹ bỗng như không trọng lượng. Anh vung cây giáo, không phải bằng sức mạnh cơ bắp, mà bằng một luồng lực vô hình dẫn lối. Mũi đá xuyên qua không khí, phát ra tiếng rít sắc nhọn, đâm thẳng vào vai con thú. Máu phun ra, đỏ thẫm, bắn lên tường đá, mùi tanh nồng xộc vào mũi. Con thú rú lên, lùi lại, nhưng Thiên không dừng. Anh lao tới, cây giáo đâm liên tiếp, mỗi cú đâm như được tiếp thêm sức mạnh từ luồng khí trong cơ thể. Con thú giãy giụa, móng vuốt cào loạn xạ, để lại những vết sâu trên sàn đá. Thiên né sang bên, cảm giác thời gian chậm lại, từng giọt máu rơi như những viên ngọc lơ lửng. Một cú đâm cuối cùng xuyên qua cổ con thú, mũi đá gãy đôi, nhưng nó đã đủ để kết liễu. Con vật đổ sụp xuống, hơi thở yếu dần, đôi mắt đỏ mất đi ánh sáng. Thiên đứng đó, ngực phập phồng, máu thú dính đầy tay và ngực, nóng hổi như muốn thiêu đốt da thịt. Anh cười lớn, giọng lạc đi vì phấn khích. “Mẹ kiếp… mình làm được rồi!” Nhưng niềm vui kéo dài không lâu. Luồng khí trong cơ thể đột nhiên rối loạn, như một cơn lốc xoáy quay cuồng trong đan điền. Thiên quỵ xuống, tay ôm bụng, đau đớn như có ai xé toạc nội tạng. “Chết tiệt… sách nói gì về việc này?” Anh lồm cồm bò đến cuốn sách, lật vội những trang da khô khốc. Một dòng chữ đập vào mắt: “Kẻ mới luyện, nếu không kiểm soát, khí tức sẽ phản phệ, kinh mạch tổn thương.” Anh chửi thề, cố ngồi thiền lại, dẫn khí về đan điền như sách hướng dẫn. Mồ hôi chảy ròng ròng, thấm đẫm lưng, mỗi hơi thở như kéo theo gai nhọn trong phổi. Sau hàng giờ, cơn đau dịu đi. Thiên mở mắt, cảm giác cơ thể mạnh mẽ hơn trước, nhưng vẫn mong manh. Anh đã đạt cảnh giới sơ nhập của Hấp Tinh Đại Pháp, đủ để tăng sức mạnh thể chất và cảm nhận khí tức, nhưng còn xa mới sánh được với những cường giả trong Con Đường Bá Chủ. Anh nhìn xác con thú, lông đen bóng giờ loang lổ máu, và nghĩ đến Lạc Nam. “Hắn có hệ thống bá chủ, còn mình chỉ có thứ này… nhưng cứ từ từ, tao sẽ vượt qua mày.” Thiên kéo xác con thú ra ngoài, ánh nắng chiếu lên da anh, làm nổi bật những vết sẹo mới. Anh lột da, cắt thịt, chuẩn bị cho những ngày tiếp theo. Mùi máu tanh hòa với mùi cỏ khô, tạo thành một thứ hương vị kỳ lạ, vừa ghê rợn vừa sống động. Đêm đó, bên đống lửa, anh đọc lại Hấp Tinh Đại Pháp, đặc biệt chú ý đến đoạn về “dục vọng”. “Hấp thụ tinh hoa qua giao hợp… tăng tiến công pháp nhanh hơn tu luyện thông thường.” Ý nghĩ về Thập Khánh Huyên, về thân hình mềm mại của cô, khiến anh nuốt nước bọt, cơ thể nóng lên dù đêm rừng lạnh buốt. “Chưa phải lúc,” anh tự nhủ, nhưng nụ cười nhếch mép đã lộ ra tham vọng cháy bỏng. ---
0 bình luận