Con đường Bá Chủ Ntr Lập Harem Bằng Hấp Tinh đại Pháp
Đừng Rời Shaco Ấy
Chương 3: Dấu Vết Sinh Tồn
Ánh bình minh len lỏi qua kẽ đá của hang động, chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của Nguyễn Thiên. Đôi mắt anh đỏ quạch, mí mắt nặng trĩu sau một đêm gần như thức trắng. Cuốn sách da ghi chép Hấp Tinh Đại Pháp vẫn nằm trong tay, ngón tay anh bám chặt như thể nó là chiếc phao duy nhất giữa đại dương. Hang động lạnh lẽo, không khí ẩm ướt thấm vào từng thớ da, khiến anh rùng mình liên tục. Tiếng nhỏ giọt từ trần đá vang lên đều đặn, như một nhịp đếm thời gian trong không gian tĩnh lặng.
Thiên đặt cuốn sách xuống, đứng dậy, xương cốt kêu răng rắc. Vết xước trên lưng từ cú sượt móng của con gấu đêm qua vẫn rát bỏng, mỗi cử động như có kim châm vào da thịt. Anh bước ra miệng hang, nheo mắt trước ánh sáng chói chang. Khu rừng bên ngoài vẫn lặng lẽ nhưng đầy đe dọa, những tán cây cao vút đan xen, tạo thành một mái vòm xanh thẳm, che khuất bầu trời. Tiếng chim hót líu lo hòa lẫn với tiếng rít của gió, nhưng đâu đó, anh cảm nhận được sự rình rập của những cặp mắt vô hình.
“Cứ ở đây mãi thì sớm muộn cũng chết đói,” Thiên lẩm bẩm, giọng khàn khàn. Con thỏ hôm qua chỉ đủ cầm cự một ngày, và giờ dạ dày anh lại réo lên từng cơn, như một con thú bị nhốt đòi thoát ra. Anh nhớ lại những chương đầu của Con Đường Bá Chủ, khi Lạc Nam từng sống sót trong rừng bằng cách săn thú và tìm thảo dược. “Nếu hắn làm được, mình cũng phải làm được,” Thiên tự nhủ, dù trong lòng vẫn lo lắng. Anh không có hệ thống bá chủ, không có sức mạnh siêu nhiên, chỉ có kiến thức rời rạc từ truyện và chút bản năng sinh tồn.
Thiên cầm cây giáo thô sơ, lưỡi đá buộc bằng dây leo đã lỏng ra sau lần săn thỏ. Anh tìm một sợi dây leo mới, dày và dai hơn, quấn chặt quanh cán gỗ, siết mạnh đến khi tay đỏ ửng. Cảm giác cây giáo chắc chắn trong tay khiến anh bớt run, dù anh biết nó chẳng là gì trước một con yêu thú thực thụ. Anh rời hang, bước chân nhẹ nhàng, mắt đảo liên tục để phát hiện nguy hiểm. Mùi đất ẩm, mùi nhựa cây, và một thứ mùi tanh tanh thoảng qua khiến anh khựng lại. Anh cúi xuống, thấy dấu móng vuốt in sâu trên bùn đất, lớn hơn bàn tay anh gấp đôi. “Cái quái gì đây?” Anh lùi lại, tim đập thình thịch. Dấu vết còn mới, mép bùn chưa khô, chứng tỏ con thú vừa đi qua.
Quyết định không mạo hiểm, Thiên đổi hướng, đi dọc theo khe suối. Nước suối trong vắt, phản chiếu ánh nắng thành những mảng sáng lấp lánh, nhưng đáy suối đầy rong rêu trơn trượt, khiến anh phải bước cẩn thận. Một bụi cây gần đó thu hút sự chú ý của anh – những quả mọng tím sẫm, mọng nước, treo lủng lẳng trên cành. Chúng khác với quả đỏ hôm trước, nhưng cơn đói khiến anh không thể kiềm chế. Anh ngắt một quả, bóp nhẹ, nước ép tím chảy ra, mùi thơm ngọt ngào lan tỏa. “Nếu độc thì… kệ mẹ nó, chết đói còn nhanh hơn,” anh nghĩ, cắn một miếng. Vị ngọt pha chút chát lan trên đầu lưỡi, không có cảm giác gì lạ. Anh ăn thêm vài quả, nhai chậm rãi, cảm nhận chút năng lượng trở lại trong cơ thể.
Đột nhiên, một tiếng kêu the thé vang lên từ bụi cỏ. Thiên giật mình, cây giáo chĩa về phía trước. Một con vật nhỏ, giống lợn rừng nhưng chỉ bằng con chó, lao ra, đôi mắt đỏ ngầu, hai chiếc nanh cong nhọn hoắt. Nó gầm gừ, móng chân cào đất, sẵn sàng tấn công. “Mẹ kiếp, lại nữa!” Thiên hét lên, lùi lại, nhưng con thú không cho anh cơ hội. Nó lao tới, nanh nhắm thẳng vào chân anh.
Thiên vung giáo, mũi đá đâm trượt, chỉ sượt qua lông con thú. Nó quay lại, nhanh như chớp, đâm đầu vào bụng anh. Thiên ngã nhào, hơi thở bị ép ra khỏi phổi, đau đớn lan khắp ngực. Anh lăn người, tránh cú cắn tiếp theo, tay nắm chặt cây giáo, đâm mạnh từ dưới lên. Lần này, mũi đá xuyên qua cổ con thú, máu phun ra nóng hổi, bắn lên mặt và ngực anh. Con vật rú lên, giãy giụa, rồi đổ sụp xuống, hơi thở yếu dần.
Thiên nằm vật ra, thở hổn hển, máu thú dính nhớp nháp trên da. Anh nhìn con vật đã chết, cảm giác vừa sợ hãi vừa tự hào. “Mình làm được rồi… mẹ nó, mình làm được rồi!” Anh cười lớn, giọng lạc đi vì kiệt sức. Anh kéo xác con thú về gần suối, dùng đá sắc để lóc thịt. Công việc vụng về, dao đá cùn làm thịt rách nát, nhưng anh không quan tâm. Anh nhóm lửa, ánh sáng cam rực rỡ đẩy lùi bóng tối đang buông xuống. Miếng thịt nướng trên cành khô tỏa mùi thơm ngậy, mỡ nhỏ xuống lửa, xèo xèo. Thiên cắn một miếng, vị béo ngậy lan tỏa, xua tan cơn đói dai dẳng.
Khi bụng đã no, Thiên ngồi dựa vào một tảng đá, ánh mắt lơ đãng nhìn ngọn lửa. Anh nghĩ về Hấp Tinh Đại Pháp, về sức mạnh mà nó hứa hẹn. Trong truyện, Lạc Nam có hệ thống bá chủ, còn anh chỉ có cuốn sách cấm kỵ kia. “Nếu mình học được nó, biết đâu…” Ý nghĩ về Thập Khánh Huyên, về thân hình quyến rũ của cô trong những mô tả của truyện, khiến anh nuốt nước bọt. Nhưng anh nhanh chóng lắc đầu. “Sống sót đã, mơ mộng sau.” Đêm đó, anh ngủ bên đống lửa, cây giáo đặt cạnh người, giấc mơ đầy hình ảnh của khu rừng và những bí mật đang chờ đợi.
---

0 bình luận