Con đường Bá Chủ Ntr Lập Harem Bằng Hấp Tinh đại Pháp
Đừng Rời Shaco Ấy
Chương 2: Sinh Tồn Trong Bóng Tối
Ngày thứ hai trong khu rừng, Nguyễn Thiên tỉnh dậy với cơ thể cứng đờ. Cành cây anh ngủ đêm qua để lại những vết hằn đỏ trên lưng. Miệng khô khốc, bụng lại réo lên đòi ăn. “Cứ thế này, mình sẽ chết trước khi gặp được ai,” anh nghĩ, quyết tâm phải tìm cách thích nghi.
Thiên trở lại khe suối, uống nước để làm dịu cơn khát. Anh nhận ra mình cần thứ gì đó bền vững hơn quả mọng. Nhớ lại những chương đầu của Con Đường Bá Chủ, khi Lạc Nam săn thú để sinh tồn, Thiên quyết định thử làm điều tương tự. Anh tìm một hòn đá có cạnh sắc, buộc nó vào một cành cây chắc chắn bằng dây leo, tạo ra một cây giáo thô sơ. Vũ khí trong tay khiến anh tự tin hơn, dù vẫn biết nó chẳng là gì trước một con yêu thú thực thụ.
Cả buổi sáng, Thiên lùng sục quanh khu vực suối, cố tìm dấu vết của động vật nhỏ. Cuối cùng, anh phát hiện một con thỏ rừng, lông trắng muốt, đang gặm cỏ dưới gốc cây. Thiên nín thở, tiến lại gần, tay siết chặt cây giáo. Khi con thỏ ngẩng đầu, anh lao tới, đâm mạnh. Lưỡi đá xuyên qua thân thỏ, máu phun ra đỏ thẫm. Con vật giãy giụa vài giây rồi nằm im. Thiên thở phào, cảm giác chiến thắng tràn ngập, dù tay anh run lên vì lần đầu giết một sinh vật sống.
Anh mang con thỏ về gần suối, dùng đá sắc để lột da. Công việc vụng về, da thỏ rách nhiều chỗ, nhưng Thiên không quan tâm. Anh nhóm lửa bằng cách chà hai cành khô – một kỹ năng anh học từ phim sinh tồn – và nướng thịt. Mùi thơm lan tỏa, khiến dạ dày anh sôi lên. Miếng thịt đầu tiên nóng bỏng, hơi dai, nhưng đối với Thiên, nó ngon hơn bất kỳ món ăn nào anh từng thử. “Sống sót được ngày hôm nay rồi,” anh tự nhủ, nhai ngấu nghiến.
Nhưng khu rừng không để Thiên yên. Khi mặt trời lên cao, một tiếng gầm khác vang lên, lần này gần hơn. Thiên giật mình, vứt khúc thịt đang ăn dở, nắm chặt cây giáo. Từ bụi cây, một con gấu khổng lồ bước ra, cao gấp đôi anh, bộ lông đen bóng loang loáng dưới nắng. Đôi mắt nó khóa chặt vào Thiên, hàm răng nhe ra đầy đe dọa. “Mẹ kiếp, lại nữa à?” Thiên lẩm bẩm, chân lùi lại.
Không có thời gian suy nghĩ, Thiên quay đầu chạy. Con gấu rượt theo, mỗi bước chân của nó làm mặt đất rung chuyển. Thiên lao qua những bụi gai, gai nhọn cào rách da, máu chảy ròng ròng. Anh nhảy qua một khe đá hẹp, hy vọng con gấu không qua được. Nhưng nó chỉ cần một cú vọt đã vượt qua, móng vuốt sượt qua lưng Thiên, để lại một vết xước dài đau rát.
Trong lúc chạy, Thiên trượt chân xuống một con dốc, lăn thẳng vào một hang động nhỏ ẩn sau bụi cây. Con gấu gầm lên bên ngoài, nhưng hang quá hẹp để nó chui vào. Thiên nằm im, hơi thở gấp gáp, tim đập như muốn nổ tung. Sau một lúc, tiếng gầm xa dần, con gấu bỏ đi. Thiên thở phào, nhưng cơ thể anh kiệt sức, đau đớn khắp nơi.
Hang động tối om, chỉ có vài tia sáng yếu ớt lọt qua kẽ đá. Thiên lần mò sâu hơn, hy vọng tìm chỗ nghỉ ngơi. Bất ngờ, anh vấp phải một vật cứng. Dưới ánh sáng mờ, anh thấy một bộ xương người, khô khốc, nằm cạnh một tấm bia đá. Trên bia khắc những dòng chữ cổ, méo mó nhưng vẫn đọc được: Hấp Tinh Đại Pháp – Công pháp cấm kỵ, hấp thụ tinh hoa thiên địa, đoạt năng lượng vạn vật. Bên cạnh là một cuốn sách da, bìa rách nát nhưng vẫn nguyên vẹn.
Thiên cầm cuốn sách, tay run lên. Anh từng đọc về Hấp Tinh Đại Pháp trong các truyện khác, nhưng không ngờ nó tồn tại ở đây. “Nếu mình học được thứ này… chẳng phải sẽ thay đổi mọi thứ sao?” Ý nghĩ về sức mạnh, về những mỹ nữ trong Con Đường Bá Chủ, khiến mắt anh sáng rực. Nhưng anh cũng biết, công pháp cấm kỵ luôn đi kèm nguy hiểm. Đêm đó, trong hang động lạnh lẽo, Nguyễn Thiên mở cuốn sách, bắt đầu hành trình sẽ thay đổi số phận anh mãi mãi.
---

0 bình luận