Con đường Bá Chủ Ntr Lập Harem Bằng Hấp Tinh đại Pháp
Đừng Rời Shaco Ấy
Chương 1: Bước Chân Lạc Lối
Nguyễn Thiên tỉnh dậy với cảm giác lạnh buốt. Đôi mắt anh cay xè, như thể vừa bị ai đó ném cát vào mặt. Không khí ẩm ướt, mang theo mùi đất và lá mục, xộc thẳng vào mũi. Anh cố ngồi dậy, nhưng cơ thể đau nhức như vừa bị xe tải cán qua. Xung quanh là những tán cây cao vút, ánh nắng lọt qua kẽ lá, tạo thành những vệt sáng loang lổ trên nền đất. Không có tiếng xe cộ, không có ánh đèn thành phố, chỉ có tiếng gió rít qua cành khô và tiếng kêu của một loài chim lạ.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Thiên lẩm bẩm, giọng khàn đặc. Anh nhớ rõ tối qua mình còn ngồi trước màn hình laptop, đọc chương mới nhất của Con Đường Bá Chủ trên TruyenYY. Câu chuyện về Lạc Nam, gã đàn ông với hệ thống bá chủ và dàn mỹ nữ khiến anh vừa mê vừa ghen tị. Rồi anh ngủ gật lúc nào không hay. Nhưng giờ đây, anh đang ở đâu?
Thiên kiểm tra cơ thể. Không áo, không quần, chỉ còn chiếc quần lót rách bươm. Không điện thoại, không ví tiền, không bất kỳ thứ gì quen thuộc. Anh đứng dậy, chân trần đạp lên lớp lá khô, cảm giác gai góc khiến anh khẽ nhăn mặt. Một cơn gió lạnh thổi qua, làm anh run lên cầm cập. “Nếu đây là mơ, thì đúng là cơn ác mộng tệ nhất từ trước đến nay,” anh tự nhủ.
Bước chân Thiên lảo đảo khi anh cố tìm một dấu hiệu của sự sống. Khu rừng này không giống bất kỳ nơi nào anh từng thấy. Những thân cây to lớn, vỏ xù xì như da rồng, mọc san sát nhau. Dây leo quấn chặt, tạo thành những bức tường tự nhiên. Đột nhiên, một tiếng gầm trầm thấp vang lên từ xa, khiến tim Thiên đập thình thịch. Anh quay đầu, chỉ kịp thấy một bóng đen lao qua bụi cây. Đôi mắt vàng rực lóe lên trong bóng tối, kèm theo tiếng răng nghiến ken két.
“Sói!” Thiên hét lên, chân tự động chạy trước khi não kịp xử lý. Con sói lao theo, móng vuốt cào xuống đất, để lại những vệt sâu hoắm. Thiên lạng lách qua những gốc cây, nhánh khô quất vào mặt đau rát. Anh trượt chân trên một tảng đá phủ rêu, ngã nhào xuống một con dốc. Cơ thể lăn tròn, va vào đá và rễ cây, mỗi cú va đập như muốn bẻ gãy xương. Cuối cùng, anh dừng lại bên một khe suối nhỏ, hơi thở hổn hển.
Con sói không đuổi theo nữa. Có lẽ nó đã mất dấu, hoặc khe suối này là ranh giới lãnh thổ của nó. Thiên nằm ngửa, ngực phập phồng, nước suối lạnh buốt thấm vào lưng. “Mẹ kiếp… mình đang ở đâu thế này?” Anh nhìn lên bầu trời, những đám mây trôi chậm rãi, không chút quen thuộc. Một ý nghĩ chợt lóe lên, khiến anh ngồi bật dậy. “Không lẽ… Con Đường Bá Chủ?”
Thiên từng đọc hàng trăm bộ truyện xuyên không, và giờ đây, mọi dấu hiệu đều khớp. Khu rừng kỳ lạ, con thú hung dữ, và cơ thể yếu ớt của anh – tất cả giống như mở đầu của một câu chuyện mà anh thuộc lòng. Nhưng nếu đây thực sự là thế giới của Lạc Nam, thì anh đang ở trong một nơi nguy hiểm hơn bất kỳ khu rừng nào trên Trái Đất. Yêu thú, tà tu, và những kẻ mạnh đến mức búng tay cũng có thể nghiền anh thành cát bụi.
Đói bắt đầu cồn cào trong bụng. Thiên lê bước đến khe suối, vốc nước uống ừng ực. Nước mát lạnh, nhưng không đủ xoa dịu cơn đói. Anh nhìn quanh, cố tìm thứ gì ăn được. Một bụi cây gần đó có vài quả mọng đỏ rực, trông ngon lành nhưng cũng đầy nghi ngờ. “Nếu ăn phải quả độc thì toi,” anh lẩm bẩm, nhưng dạ dày réo lên khiến anh không còn lựa chọn. Anh hái một quả, cắn thử. Vị ngọt pha chút chua lan tỏa, không có dấu hiệu gì lạ. Thiên ăn thêm vài quả nữa, cảm giác đói dịu đi đôi chút.
Đêm buông xuống nhanh chóng. Khu rừng trở nên đáng sợ hơn, với những tiếng kêu kỳ lạ vang lên từ mọi hướng. Thiên tìm một gốc cây lớn, trèo lên một cành thấp, cố co ro để giữ ấm. Anh nghĩ về Lạc Nam, về những mỹ nữ như Thập Khánh Huyên, Linh Chi, và Tú Anh trong truyện. “Nếu mình thực sự xuyên vào đây, thì phải tìm cách sống sót đã,” anh tự nhủ. “Và nếu may mắn… biết đâu mình cũng có thể…” Ý nghĩ ấy khiến anh cười khẩy, nhưng ngay lập tức bị một tiếng hú từ xa cắt ngang. Giấc ngủ đêm đó chập chờn, đầy lo âu và những giấc mơ về một thế giới mà anh chưa từng thực sự thuộc về.
---

0 bình luận