Tim Triệu Ngọc Nhi bỗng giật thót, ả run như cầy sấy: "Không, chắc chắn là có hiểu lầm ở đây, chúng ta quy thuận! Chúng ta nguyện ý thần phục tân đế! Ta muốn gặp ca ca ta!"
Mạnh Dụ càng chán ghét, đá ả ra: "Người đâu, mang Triệu Ngọc Nhi đi, còn lại chấp hành theo khẩu dụ của bệ hạ."
Hai binh lính mang người bị nhốt trong viện đến, toàn bộ nữ quyến đều khóc lóc kêu ta, chỉ có nàng yên tĩnh đứng trong góc như không biết vận mệnh của mình sẽ
ra sao. Trông nàng băng thanh ngọc khiết, đôi mắt sáng ngời như hồ thu, lúc ánh mắt hai người giao nhau, không hiểu sao Mạnh Dụ lại đỏ mặt, bỗng có cảm giác không nỡ, giọng nói cũng nhẹ nhàng đi nhiều: "Cô là tỳ nữ của Thụy vương phủ sao?"
Nếu là nô tỳ thì có thể nhận giấy chuộc thân rồi rời đi, cũng đỡ bị người trong quân lăng nhục, Mạnh Dụ thương tiếc cho cô nương tựa tiên nữ này nên cũng có ý muốn tha cho nàng.
Ai ngờ nàng còn chưa kịp trả lời, Triệu Ngọc Nhi đã hét lớn: "Người đó không phải là tỳ nữ, là nữ nhân của ca ca ta! Bình thường giỏi hầu hạ nam nhân nhất, cho làm quân kỹ là thích hợp nhất!"
"Cái gì?" Dù Lục Vân Tích có bình tình đến mấy thì cũng gần như đứng không vững, đôi mắt mỹ lệ không ngăn được dòng lệ tuôn trào, "Không, ta bị Triệu Tĩnh An nhốt ở đây!"
Triệu Ngọc Nhi nào chịu tha nàng: "Các ngươi chỉ cần đi hỏi những người khác sẽ biết ai đang nói dối."
Cái ác trong bản chất của con người thể hiện rất rõ ràng vào giờ phút này, những người còn lại tự biết không thể thoát được nên muốn kéo người khác xuống chết cùng, bọn họ mồm năm miệng mười phụ hoa cho Triệu Ngọc Nhi, nói Lục Vân Tích là trắc thất của Triệu Tĩnh An, đã ở vương phủ được mấy năm rồi.
Cho dù Mạnh Dụ có ý ngầm bảo vệ nàng thì cũng chỉ có thể bất đắc dĩ vung tay:
"Mang đi hết đi"
Sau sự ồn ào như vỡ tổ là sự im lặng chết chóc, cuối cùng quan binh dán giấy niêm phong lên cửa phủ, Thụy vương phủ thịnh vượng một thời cứ như vậy bị đóng cửa vĩnh viễn.
Mạnh Dụ phục mệnh hồi cung, nhưng đôi mắt đẫm lệ của cô nương đó đã in sâu vào tâm trí ý, khiến y lo sợ bất an, nghĩ đến nghĩ lui y lại đến quân doanh. Quân khởi nghĩa phần lớn đều là lưu dần, bị áp bức đến không còn cách còn mới khởi binh tạo phản, Thụy vương từng phụng lệnh Nhân Lông đi bình định lưu dân khởi nghĩa, hắn ra tay tàn sát tàn nhẫn, đàn áp đẫm máu, đám người này ít nhiều có thâm thù hận cũ với Thụy vương phủ. Sau khi đi theo Nguyên Tử Triều nam chinh bắc chiến, hiện tại mỗi người gà chó đều lên trời, thấy mười mấy nữ quyến xinh đẹp được đưa vào trong quân, chỉ hận không thể chà đạp mạnh mẽ để giải hận, còn chưa đợi trời tối đã có người kéo nữ nhân vào trướng phát tiết.
Trong đó có trắc thất của Triệu Tĩnh An là kiều mỹ nhất, lúc bị ném vào cả người run run như nai con, đôi mắt hoảng sợ ngây thơ câu hồn người, các binh lính thô thiển suýt nữa tranh xem ai là người đầu tiên chiếm lấy mỹ nhân, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng họ quyết định xếp theo thứ bậc.
Giọng Lục Vân Tích khàn khàn nhưng không được mãng phu thô lỗ thương xót chút nào, nàng bị tên râu quai nón kéo lê trên mặt đất, quần áo bị xé rách, trên lưng đầy vết máu.
Kẻ đó đã bị sắc dục xâm chiếm đầu óc, nhìn thấy máu càng hưng phấn hơn, buông lời dơ bẩn: "Tiểu mỹ nhân, Triệu Tĩnh An kia đã là tù nhân rồi, đêm nay trong các huynh đệ ngủ với nàng mặc nàng lựa chọn, ai hầu hạ nàng vừa lòng thì nàng theo người đó."
"Ta không phải nữ nhân của Triệu Tĩnh An, cầu xin ngươi, thả ta ra được không?"
Lục Vân Tích sợ hãi nước mắt giàn giụa, nàng theo bản năng kháng cự nam nhân đến gần, ác mộng mấy năm trước vẫn còn như in trong lòng nàng, khó mà phai mờ được.
Bất kỳ nam nhân nào đến gần cũng làm nàng sợ hãi. Nam nhân kia vừa đến gần, Lục Vân Tích liền không nhịn được nôn khan và ho dữ dội.
"Tiện nhân ra vẻ làm gì?" Tên đó cảm thấy bị xúc phạm, còn chưa làm gì, chỉ mới đến gần thôi đã chán ghét đến mức nôn mửa sao?
Ngay sau đó hắn xé áo ngoài của nàng một cách thô bạo, nắm một tay nàng, đẩy xuống đất. Trước đây nàng đã bị cưỡng ép một lần, sao số phận vẫn không buông tha cho nàng? Nàng không còn sức để chữa lành vết thương thêm mười năm nữa, nàng tuyệt vọng nghĩ, có lẽ phụ thân nói đúng, chi bằng chết đi cho xong!
Lục Vân Tích khó khăn chịu đựng, bò đến góc bàn đâm sầm vào.
Máu tươi trào ra ào ạt, đúng lúc này Mạnh Dụ lao vào, nhìn thấy mặt nàng đầy máu, lập tức sốt ruột chạy đến đỡ Lục Vân Tích đã ngất đi, quay đầu mắng tên kia: "Còn ngây ra đó làm gì? Gọi quân y đến đây!"