Chiếm Lấy ánh Trăng
Tê Nhai
Chương 13: Lẻn vào phòng nàng
Băng qua rừng trúc thấp thoáng, lối vào quanh co dẫn đến biệt uyển Thụy vương phủ trang nhã, Lương Tông Hàn đứng ngây người trước sự xa hoa lãng phí của chốn này.
Triệu Tĩnh An thấy y đến một mình, nhìn phía sau vài lần xác nhận rồi kinh ngạc hỏi: "Lương công tử đã đến, sao không thấy Lục tiểu thư đâu?" Lương Tông Hàn giải thích: "Vân Tích muội muội bệnh nặng không thể đứng dậy nên không thể đến được, ta thay mặt nàng đến tạ lỗi với thế tử quận chúa."
Lời này của y là sự thật, hôm qua trúng gió lạnh nên sau khi hồi phủ Lục Vân Tích bị đau đầu, ngủ một đêm mà vẫn không khá lên được, sáng nay lúc Lương Tông Hàn đến tìm nàng, nàng vẫn đang choáng váng không ổn lắm.
Lục Vân Tích vốn còn cậy mạnh muốn đi dứt chuyện cho xong, ai ngờ chưa bước ra khỏi sân chân đã khuỵu xuống ngất đi.
Sắc mặt Triệu Tĩnh An xanh mét, còn tưởng hôm nay sẽ đắc thủ thu người đẹp về tay, nửa đường Chu Văn Quân nhảy ra phá hư chuyện tốt của hắn thì thôi đi, đến Lục Vân Tích còn dám giả bệnh trốn hắn!
Sự kiên nhẫn của hắn đã hoàn toàn cạn kiệt, cười khẩy: "Phải không, hôm qua lúc từ biệt vẫn ổn mà, sao hôm nay lại ốm không giường được hay vậy? Có cần cử đại phu đến khám cho nàng không?"
Chu Văn Quân bên cạnh còn cố ý thêm mắm dặm muối: "Thế tử biết rồi còn cố hỏi làm gì, người ta không muốn cho chàng mặt mũi nên mới tìm đại lý do qua loa qua mặt chàng, chàng còn đào sâu làm gì cho mất mặt." Lương Tông Hàn thấy tình thế không ổn vội lắc đầu: "Thế tử, Vân Tích thật sự bị bệnh ạ, e là giờ vẫn chưa tỉnh lại, bá mẫu đã đi mời đại phu rồi." "Ký Nô!" Triệu Tĩnh An hô to vài tiếng. Nguyên Tử Triều đứng bên cạnh bước đến trước mặt Triệu Tĩnh An, cung kính cụp mắt xuống không nhìn thẳng vào các quý nhân, lặng lẽ chờ đợi chỉ thị của Triệu Tĩnh An.
Ánh mắt Triệu Tĩnh An đầy ác ý, nghiến răng nghiến lợi sai: "Đi đến phủ Lục ngự sử, "mời" cho được Lục tiểu thư đến đây!"
Lời này rất rõ ràng, dù cho Lục Vân Tích có đồng ý hay không thì cũng phải mang nàng đến đây cho bằng được, Nguyên Tử Triều khựng lại, cuối cùng vẫn lãnh mệnh rời đi.
Lúc lẻn vào Lục phủ, tim y đập muốn bay ra ngoài, mò mẫm đến khuê phòng của Lục Vân Tích.
Cửa phòng đóng chặt, nha hoàn ở Lục gia không nhiều lắm, hầu hạ Lục Vân Tích uống thuốc xong thì vội lui xuống làm việc khác, tạo cơ hội cho Nguyên Tử Triều thấy bốn bề vắng lặng, đẩy nhẹ cửa bước vào. Thiếu nữ đang ngủ trên giường, trông nàng thật sự ốm nặng, Nguyên Tử Triều đến gần nàng, trong phòng tràn ngập hơi thở của nàng làm y như không thể hô hấp được.
Nàng không tô son nhưng môi lại đỏ hồng bất thường, Nguyên Tử Triều nhớ lúc mẫu thân sắp mất môi cũng đỏ tươi như vậy, toàn thân từ nóng hổi chuyển dần sang lạnh băng.
Y hoảng hốt vô cớ, vội chộp lấy cốc nước trên bàn, rót nước vào rồi đưa đến môi nàng.
Lục Vân Tích cau mày, quay mặt đi không muốn uống, Nguyên Tử Triều sờ lên mặt nàng mới phát hiện nóng hổi doạ người, tay y run run không cẩn thận làm đổ cốc nước lên người nàng.
Nửa bả vai nàng ướt đẫm, vải dính chặt lên da thịt làm Lục Vân Tích khó chịu, tưởng người đang hầu hạ mình là tỳ nữ nên bắt lấy tay bị thương của y, yếu ớt nói:
"Đổi xiêm y khác cho ta."
Nếu không phải cánh tay bị gãy hôm qua truyền đến cơn đau, chắc chắn Nguyên Tử Triều sẽ cho rằng đây là một giấc mơ, nếu không thì sao nàng lại an tĩnh nằm ở đó, để mặc y cởi đai lưng đang quấn eo. Ngày hè nóng bức, Lục Vân Tích năm trên giường bệnh, chỉ mặc một lớp áo mỏng, cả người nóng như lửa đốt, Nguyên Tử Triều dùng một tay cởi lớp áo trên vai nàng.
Mới hở nửa vai ngọc mà y đã cảm thấy có thứ gì đó sắp trào ra khỏi cổ họng. Một tay bị thương nên động tác cởi đồ của y hơi chậm chạp, cả người Lục Vân Tích mềm mại dựa vào vai y, khi đầu ngón tay y lướt qua đường cong trên tấm lưng mịn màng của nàng, cảm thấy toàn thân như tê dại.
Trên xương bướm của Lục Vân Tích có một vết bớt hình cánh hoa, nằm trên da thịt tuyết trắng càng kiều diễm ướt át, Nguyên Tử Triều nhìn si mê, tựa như ngửi thấy hương hoa thanh ngát, tay y run run vuốt ve nơi đó không nỡ buông ra.
Mỹ nhân mình ngày đêm thương nhớ đang tựa vào vai mình, hàng mi dài che đi ánh mắt trong trẻo, nàng dựa sát vào như xem y là người tình thân mật nhất, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của nàng truyền qua lớp y phục lan vào da thịt y, Nguyên Tử Triều thấy cổ họng khô khốc, dục căn dưới thân lặng lẽ trỗi dậy.
0 bình luận