Incest: Người Chị Mông Bự Của Tôi
Cá Mập Ăn Rau
Chương 3: Buổi trưa ngột ngạt
Buổi trưa hôm ấy, cái nóng mùa hè như thiêu đốt cả căn nhà nhỏ của chị Linh. Sau bữa cơm trưa, Linh gọi Bảo vào phòng học để bắt đầu buổi kèm cặp. Anh Hùng đã ra ngoài từ sáng, nói là đi gặp bạn, để lại không gian yên tĩnh chỉ có hai chị em. Bảo ngồi xuống chiếc bàn nhỏ trong góc phòng, tay cầm quyển sách toán, nhưng mắt cậu lại không thể tập trung. Linh bước vào, trên người là một chiếc áo ba lỗ mỏng dính, màu hồng nhạt, ôm sát lấy thân hình đẫy đà. Chiếc áo ngắn đến mức để lộ một phần eo thon, và đặc biệt, vì không mặc áo ngực, hai núm hồng nhạt của chị thấp thoáng hiện lên qua lớp vải mỏng, như đang trêu ngươi ánh mắt của cậu.
“Trưa nóng thế này, chị mặc mát một chút cho thoải mái, em đừng để ý nhé,” Linh vô tư nói, ngồi xuống đối diện cậu, tay cầm cây bút bắt đầu giảng bài. Bảo gật đầu, nhưng trong lòng cậu như có lửa đốt. Mỗi lần chị cúi xuống chỉ vào công thức trên sách, cặp ngực căng tròn của chị lại nhô ra, rung nhẹ theo từng cử động. Hai núm hồng ấy càng lộ rõ hơn, như hai viên ngọc nhỏ ẩn hiện dưới lớp áo, khiến con cặc 19 cm của cậu cứng ngắc trong quần. Cậu cố gắng kiềm chế, tay nắm chặt bút, nhưng mắt cứ dán chặt vào cặp ngực ấy, không tài nào rời ra được.
Linh vẫn hồn nhiên giảng bài, giọng đều đều: “Em xem đây này, phương trình này phải giải bằng cách đặt ẩn phụ, không thì sẽ rối lắm.” Nhưng Bảo đâu còn nghe thấy gì nữa. Đầu óc cậu tràn ngập hình ảnh cặp ngực tròn trịa, tưởng tượng cảnh được chạm vào, được mút lấy hai núm hồng ấy. Cậu nuốt nước bọt, mồ hôi lăn dài trên trán, không phải vì nóng mà vì cơn nứng đang bùng cháy trong người. Linh ngẩng lên, thấy cậu đờ đẫn, khẽ cau mày: “Bảo, em có hiểu không? Sao mặt đỏ thế, nóng à?” Cậu giật mình, lắp bắp: “Dạ… dạ, nóng thật chị ạ, em… em ổn mà!” Linh cười nhẹ, không nghi ngờ gì, tiếp tục giảng bài.
Suốt buổi học, Bảo như người mất hồn. Cậu không nhớ nổi mình đã gật đầu bao nhiêu lần, chỉ biết rằng mỗi lần chị cử động, cặp ngực ấy lại rung lên, khiến cậu chỉ muốn lao tới mà ôm lấy chị. Đến khi Linh đứng dậy, nói: “Thôi, hôm nay học thế đủ rồi, chị đi chợ mua ít đồ tối nấu ăn. Em nghỉ một lát đi nhé,” cậu mới thở phào, nhưng cơn nứng vẫn không nguôi. Chị rời khỏi phòng, cặp mông siêu bự lại đung đưa theo từng bước chân, như đổ thêm dầu vào ngọn lửa trong lòng cậu.
Cửa vừa đóng lại, Bảo không thể chịu nổi nữa. Cậu đứng bật dậy, tim đập thình thịch, mắt đảo quanh căn phòng. Ở góc phòng, rổ đồ dơ của chị nằm đó, lấp ló một chiếc áo ngực màu đen ren mà Linh chắc vừa thay ra sáng nay. Cậu bước tới, tay run run nhặt nó lên. Mùi hương cơ thể chị thoang thoảng trên lớp vải, ngọt ngào và quyến rũ, khiến cậu như phát điên. Bảo ngồi phịch xuống ghế, kéo khóa quần, con cặc 19 cm bật ra, căng cứng, đầu khấc đỏ rực rỉ nước. Cậu áp chiếc áo ngực lên mặt, hít thật sâu, tưởng tượng đó là cặp ngực của chị đang kề sát môi mình.
Tay cậu bắt đầu sục, chậm rãi rồi nhanh dần, từng nhịp mạnh mẽ khiến cơ thể cậu rung lên. “Chị Linh… chị… cặp ngực của chị… trời ơi…” cậu rên rỉ, giọng khàn đặc, đầy dục vọng. Cậu tưởng tượng cảnh mình đè chị xuống bàn, xé toạc chiếc áo ba lỗ mỏng manh ấy, bú mút lấy hai núm hồng đang căng cứng vì kích thích. Tiếng rên của cậu càng lúc càng to, dâm đãng và không kiềm chế: “Chị ơi… em muốn liếm chị… muốn địt chị… cặp mông bự của chị… em không chịu nổi nữa…” Tay cậu sục nhanh hơn, chiếc áo ngực bị cậu siết chặt, như thể đó là cơ thể chị đang trong tay cậu.
Cơn khoái cảm dâng trào, Bảo nghiến răng, mắt nhắm nghiền, hình ảnh Linh trần truồng, cặp ngực rung lên theo từng cú nhấp, cặp mông bự vỗ vào đùi cậu hiện lên rõ mồn một. “Chị… chị… em ra đây… aaaa!” Cậu gầm lên, dòng tinh nóng hổi bắn ra, rơi xuống sàn, một phần dính lên chiếc áo ngực của chị. Cơ thể cậu giật giật, thở hổn hển, cảm giác vừa sung sướng vừa tội lỗi tràn ngập. Nhưng ngay lúc đó, tiếng bước chân của Linh vang lên từ cầu thang - chị quên ví, quay lại lấy.
Bảo hoảng loạn, vội nhét con cặc còn ướt át vào quần, ném chiếc áo ngực trở lại rổ đồ, nhưng không kịp lau sạch sàn. Linh đẩy cửa vào, thấy cậu ngồi thở dốc, mặt đỏ bừng, khẽ hỏi: “Bảo, em sao thế? Ốm à?” Cậu lắp bắp: “Dạ… dạ không, em… em nóng quá thôi!” Linh nhìn quanh, không để ý vệt tinh trên sàn, chỉ gật đầu: “Thế nghỉ đi, chị đi đây.” Khi chị quay lưng rời đi, Bảo ngồi phịch xuống, tay ôm đầu, tự nhủ phải kiềm chế, nhưng sâu trong lòng, cậu biết mình đã đi quá xa trên con đường cám dỗ này.
---

0 bình luận