Harem: đời Cấp 3 Phong Lưu
Cá Mập Ăn Rau
Chương 5: Lửa cháy trong lòng
Ngày cuối cùng ở Đà Lạt, cả lớp được tự do tham quan trước khi lên xe về lại thành phố. Bảo đứng một mình bên bờ hồ Xuân Hương, gió lạnh thổi qua làm tóc cậu bay lòa xòa trước trán. Cậu không còn là thằng Bảo trầm lặng của ba ngày trước nữa. Hai đêm liên tiếp ở bar và căn nhà trên đồi đã thay đổi cậu – không phải hoàn toàn, nhưng đủ để cậu nhận ra mình muốn gì. Hùng đúng, cuộc sống không chỉ có sách vở và những lời dặn dò của mẹ. Nó còn có rượu, khói thuốc, và những cô gái sẵn sàng quấn lấy cậu chỉ vì một ánh mắt.
Hùng xuất hiện từ phía sau, tay cầm hai lon bia lạnh ngắt. "Uống đi, tối nay về rồi, phải tận hưởng nốt chứ," nó nói, nhét một lon vào tay Bảo. Cậu mở nắp, dốc một hơi dài, vị đắng quen thuộc trôi xuống cổ họng. "Tối qua mày với con Ngọc thế nào?" Hùng hỏi, mắt lấp lánh tò mò. Bảo nhếch môi: "Chưa có gì, chỉ chơi thôi." Hùng cười lớn: "Chơi thôi mà mày siết nó như muốn bẻ gãy lưng, tao đứng ngoài còn thấy nóng. Mày mà chịu thả, nó chết với mày luôn."
Bảo không đáp, nhưng trong đầu cậu hiện lên hình ảnh Ngọc – đôi môi mọng, thân hình cong cong dưới lớp váy đen, và cái cách cô ta cọ sát cậu trên ghế. Cậu đã kiềm chế đêm qua, không phải vì sợ, mà vì cậu muốn kéo dài cảm giác ấy, muốn tự mình kiểm soát. Nhưng cái siết tay lên hông cô ta, cái rên khẽ của cô ta khi cậu bóp mạnh, đã khiến "thằng nhỏ" của cậu cứng lên trong quần. Lần đầu tiên, cậu không thấy xấu hổ vì điều đó.
Buổi chiều, cả lớp tập trung ở quảng trường để chụp ảnh kỷ niệm. Bảo đứng ở góc ngoài, ánh mắt lơ đãng. Mấy đứa con gái trong lớp bắt đầu để ý cậu nhiều hơn – không phải vì cậu là con cô Lan, mà vì cái gì đó mới mẻ trong cách cậu đứng, cách cậu nhìn. Một đứa tên Mai, nhỏ nhắn nhưng xinh xắn, lén đến gần: "Bảo, cậu chụp với bọn tớ tấm ảnh đi." Giọng nó rụt rè, khác hẳn sự tự tin của My hay Ngọc. Bảo liếc qua, gật nhẹ, rồi bước vào khung hình. Khi đứng cạnh Mai, cậu vô tình chạm vai nó, và nó đỏ mặt, cúi đầu lí nhí: "Cậu cao thật đấy."
Hùng đứng xa, nháy mắt với cậu: "Thấy chưa, mày mà chịu mở lòng là tụi nó tự bò đến." Bảo không nói gì, nhưng cậu bắt đầu để ý đến ánh mắt của đám con gái. Chúng không còn sợ cậu nữa, mà tò mò, thậm chí thèm muốn. Trên xe về, Hùng thì thầm: "Về trường rồi, tao với mày phải tiếp tục. Đà Lạt chỉ là khởi đầu thôi." Bảo gật đầu, lần đầu tiên cậu đồng ý mà không do dự.
Về đến nhà, mẹ cậu – cô Lan – đã đứng đợi ở cửa. "Con đi thế nào? Có làm gì ngu ngốc không?" bà hỏi, giọng sắc lạnh như mọi khi. Bảo nhìn thẳng vào mắt mẹ, đáp: "Không, mẹ yên tâm." Nhưng trong lòng cậu, một ngọn lửa đã âm ỉ cháy. Cậu không còn muốn làm "niềm tự hào" của mẹ nữa. Cậu muốn sống, muốn chinh phục, muốn cảm nhận những thứ mà hai đêm ở Đà Lạt đã gieo vào đầu cậu.
Đêm đó, nằm trên giường, Bảo không ngủ được. Cậu nhớ đến My, nhớ đến Ngọc, nhớ cái cách cơ thể chúng áp vào cậu. Tay cậu vô thức lần xuống dưới quần, siết chặt "thằng nhỏ" đang cương lên. Cậu chưa từng làm chuyện này trước đây, nhưng giờ đây, cậu không kìm được. Hơi thở cậu nặng dần, và trong đầu cậu hiện lên hình ảnh Ngọc ngồi trên đùi cậu, rên rỉ dưới tay cậu. Cậu biết mình đã thay đổi, và cậu muốn nhiều hơn thế.
---

0 bình luận