Chương 4: Bước ngoặt trong sương mù

Ngày thứ hai ở Đà Lạt, cả lớp tham gia chuyến đi hồ Xuân Hương và thung lũng Tình Yêu. Bảo vẫn giữ vẻ ngoài trầm lặng, nhưng trong lòng cậu không còn bình yên như trước. Đêm qua ở club, cái cách My áp sát cậu, cái cách cô ta nhìn cậu như một món đồ chơi đắt giá, đã gieo vào đầu cậu những ý nghĩ mà trước đây cậu chưa từng dám tưởng tượng. Cậu bắt đầu để ý đến cơ thể mình – chiều cao 1m85, bờ vai rộng, và "thằng nhỏ" 18cm mà Hùng từng trầm trồ. Lần đầu tiên, cậu thấy nó không chỉ là một phần cơ thể, mà là một thứ vũ khí. Hùng nhận ra sự thay đổi ấy. Trên đường đi thung lũng, nó kéo cậu ra một góc, tránh xa đám bạn. "Mày khác rồi đấy, Bảo. Tao thấy mắt mày sáng hơn hôm qua," nó nói, giọng đầy phấn khích. Bảo nhếch môi: "Mày nói nhiều quá." Hùng cười lớn: "Được, mày chịu mở miệng là tao vui rồi. Tối nay đi tiếp, tao dẫn mày gặp mấy đứa khác, phê hơn My nhiều." Đêm đó, sau khi giáo viên kiểm tra phòng, Hùng lại lôi Bảo ra ngoài. Lần này, điểm đến là một căn nhà nhỏ nằm trên đồi, cách trung tâm vài cây số. Bên trong, ánh đèn mờ ảo chiếu lên một nhóm người – cả trai lẫn gái – đang ngồi quây quanh bàn, trên tay là những ly rượu và điếu thuốc. Hùng giới thiệu cậu với đám đông: "Đây là Bảo, thằng em tao. Đừng nhìn nó hiền mà tưởng nhầm, nó chơi được lắm." Đám người cười ồ lên, vài ánh mắt tò mò hướng về cậu. Một cô gái trong số đó, tên Ngọc, bước đến gần Bảo. Cô ta cao, da trắng, mặc một chiếc váy đen bó sát khoe đường cong hoàn hảo. "Hùng nói đúng, nhìn anh hiền mà không hiền chút nào," cô ta nói, tay cầm ly rượu đưa cho cậu. Bảo nhận lấy, nhấp một ngụm, ánh mắt khóa chặt vào cô ta. Ngọc khác My – không ngọt ngào, không vồ vập, mà toát lên vẻ kiêu kỳ và nguy hiểm. "Em thích mấy anh cao to thế này," cô ta nói tiếp, tay khẽ chạm vào ngực cậu. Bảo không né, chỉ nhìn cô ta, giọng trầm: "Thế thì tốt." Đêm ấy, Ngọc kéo Bảo vào một góc khuất của căn nhà. Tiếng nhạc từ phòng bên vẫn vang lên, nhưng ở đây chỉ có tiếng thở của hai người. Cô ta áp sát cậu, môi kề sát tai: "Anh chưa quen mấy chuyện này đúng không? Để em dạy anh." Bảo không đáp, nhưng tay cậu bất giác siết lấy eo cô ta. Ngọc cười khẽ, đẩy cậu ngồi xuống ghế, rồi trèo lên đùi cậu. "Thả lỏng đi, anh khỏe thế này, đừng phí," cô ta thì thầm, tay lùa xuống ngực cậu. Bảo cảm nhận rõ hơi nóng từ cơ thể Ngọc, mùi nước hoa quyện với mùi rượu khiến đầu óc cậu quay cuồng. Cậu không đẩy cô ta ra, mà để mặc bản năng dẫn dắt. Tay cậu lần xuống hông cô ta, siết mạnh hơn. Ngọc rên khẽ, mắt long lanh: "Được đấy, anh học nhanh thật." Đêm đó, họ không đi quá xa, nhưng cái cách Ngọc cọ sát cậu, cái cách cô ta thì thầm những lời dâm đãng vào tai cậu, đã đốt cháy một ngọn lửa trong lòng Bảo. Cậu biết mình không thể quay lại nữa. Khi về khách sạn, Hùng nhìn cậu, cười nham nhở: "Mày xong rồi, Bảo. Từ giờ là một chân trời mới." Bảo không đáp, chỉ nằm xuống giường, mắt nhìn trần nhà. Cậu cảm nhận rõ trái tim mình đập mạnh, không phải vì sợ, mà vì khát khao. Chuyến đi Đà Lạt chưa kết thúc, nhưng cuộc đời cậu đã rẽ sang một hướng khác. ---
0 bình luận