Harem: đời Cấp 3 Phong Lưu
Cá Mập Ăn Rau
Chương 3: Hương vị của tự do
Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên xuyên qua màn sương Đà Lạt, Bảo tỉnh dậy với cái đầu nặng trịch. Tiếng Hùng ngáy khò khè bên cạnh vang lên đều đều, trong khi mùi rượu từ đêm qua vẫn thoảng đâu đây trên áo cậu. Cậu ngồi dậy, nhìn ra cửa sổ, nơi những giọt sương long lanh bám trên tán thông. Đêm qua như một giấc mơ – ly bia đắng ngắt, ánh mắt của Linh, và cái chạm tay đầy ẩn ý. Lần đầu tiên trong đời, Bảo cảm thấy mình không chỉ là "con trai cô Lan", mà là một thằng con trai 17 tuổi, cao lớn, mạnh mẽ, và có thể khiến người khác chú ý.
Hùng lồm cồm bò dậy, dụi mắt rồi cười toe toét: "Mày thế nào? Vui chứ?" Bảo nhún vai, không đáp, nhưng khóe môi cậu khẽ nhếch lên. Hùng vỗ vai cậu đánh bộp: "Tao biết mà, mày thích rồi. Đêm nay đi tiếp, tao dẫn mày đến chỗ khác, phê hơn." Bảo định từ chối, nhưng lời nói nghẹn lại trong cổ họng. Cậu nhớ đến cảm giác lâng lâng khi Linh ngồi sát bên, nhớ cái cách cô ta nhìn cậu như thể muốn nuốt chửng. "Để xem," cậu đáp, giọng trầm trầm.
Buổi sáng, cả lớp tham gia hoạt động ngoài trời do giáo viên tổ chức – leo đồi thông và chụp ảnh tập thể. Bảo đi phía sau, lặng lẽ quan sát đám bạn. Mấy đứa con gái trong lớp thỉnh thoảng liếc cậu, thì thầm với nhau, nhưng chẳng ai dám lại gần. Chỉ có Hùng là bám lấy cậu, vừa đi vừa kể về mấy chỗ ăn chơi ở Đà Lạt mà nó từng nghe từ đám anh lớn. "Tối nay tao dẫn mày đến một club, không phải bar lẻ tẻ như hôm qua đâu. Chỗ đó toàn gái xịn, mày mà chịu mở miệng là tụi nó tự bò đến," Hùng nói, mắt sáng rực.
Đến chiều, khi cả lớp được tự do khám phá chợ đêm, Hùng lại rủ Bảo trốn đi. Lần này, cậu không chần chừ nữa. Cả hai lẻn ra khỏi đoàn, hòa vào dòng người tấp nập dưới ánh đèn đường. Hùng dẫn cậu đến một con hẻm khuất, nơi một cánh cửa sắt cũ kỹ ẩn sau tấm rèm đỏ. Bên trong là một thế giới hoàn toàn khác – ánh sáng lập lòe, tiếng nhạc đập đinh tai, và những bóng người lắc lư trong khói thuốc. Hùng kéo cậu vào một góc, gọi ngay hai ly whisky và nháy mắt: "Uống đi, tối nay mày phải thấm."
Bảo cầm ly, ngửi thấy mùi cồn nồng nặc, rồi dốc một hơi. Chất lỏng cháy rát trôi xuống cổ họng, nhưng cậu không nhăn mặt. Cậu muốn cảm nhận nó, muốn để nó đốt cháy cái vỏ bọc ngoan hiền mà mẹ đã giam cậu suốt bao năm. Hùng cười lớn: "Được đấy, mày uống khá hơn tao tưởng!" Rồi nó chỉ tay về phía sàn nhảy, nơi một nhóm con gái đang uốn éo theo nhạc. "Nhìn kia, mày thích đứa nào thì nói, tao kéo qua cho."
Bảo không đáp, chỉ lặng lẽ quan sát. Đám con gái ấy khác hẳn mấy đứa trong lớp – váy ngắn ôm sát, môi đỏ chót, và ánh mắt mời gọi. Một đứa trong số đó, tóc dài nhuộm highlight, bất ngờ quay lại nhìn cậu. Cô ta mỉm cười, bước đến gần bàn hai người. "Hai anh mới đến hả? Nhìn lạ quá," cô ta nói, giọng ngọt ngào. Hùng lập tức nhập cuộc: "Ừ, anh dẫn thằng em đi chơi. Nó mới, em chỉ nó chút đi." Cô gái cười khúc khích, ngồi xuống cạnh Bảo không chút ngại ngần. "Em là My, còn anh tên gì?" cô ta hỏi, tay vô tình đặt lên cánh tay cậu.
"Bảo," cậu đáp ngắn gọn, giọng lạnh lùng. My nghiêng đầu, nhìn cậu từ đầu đến chân: "Nhìn anh ngon thế này mà ít nói ghê. Để em làm anh vui hơn nhé?" Cô ta cúi sát, mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi cậu. Bảo không đẩy ra, nhưng cũng không đáp. Cậu cảm nhận rõ hơi ấm từ tay cô ta, và một luồng điện chạy dọc sống lưng. Hùng ngồi đối diện, nháy mắt: "Thấy chưa, tao nói mày có sức hút mà."
Đêm đó, My bám lấy Bảo, kéo cậu ra sàn nhảy. Cậu vụng về bước theo, nhưng thân hình cao lớn và đôi tay mạnh mẽ của cậu nhanh chóng thu hút ánh nhìn từ đám đông. My áp sát cậu, ngực cô ta cọ vào ngực cậu qua lớp áo mỏng. "Anh khỏe thật đấy," cô ta thì thầm, tay lùa xuống eo cậu. Bảo không nói gì, nhưng cậu để mặc cô ta dẫn dắt. Lần đầu tiên, cậu cảm thấy mình có quyền kiểm soát – không phải mẹ, không phải trường học, mà là chính cậu.
Khi trở về khách sạn lúc nửa đêm, Hùng vỗ vai cậu: "Mày bắt đầu rồi đấy. Thích không?" Bảo nhìn nó, ánh mắt không còn lạnh lùng như trước. "Thích," cậu đáp, giọng chắc nịch. Đêm ấy, cậu nằm trên giường, đầu óc quay cuồng không phải vì rượu, mà vì một khát khao vừa trỗi dậy. Cậu muốn nhiều hơn, muốn thoát ra, muốn sống như Hùng đã nói.
---
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC

0 bình luận