Chương 2: Đêm đầu tiên ở Đà Lạt

Xe dừng lại trước một khách sạn nhỏ nằm giữa lòng Đà Lạt, xung quanh là những hàng thông cao vút và không khí se lạnh đặc trưng. Cả lớp ồn ào bước xuống, tiếng cười nói vang lên trong màn sương mỏng. Bảo xách balo, lặng lẽ đi theo sau, trong khi Hùng đã nhanh chóng kéo cậu lại. "Tối nay, mày đi với tao," nó thì thầm, giọng đầy phấn khích. Bảo nhíu mày, định từ chối, nhưng ánh mắt ranh mãnh của Hùng khiến cậu chần chừ. "Đi đâu?" cậu hỏi. "Đi chơi, đi sống," Hùng đáp, rồi kéo tay cậu đi trước khi cậu kịp phản ứng. Buổi tối, sau khi giáo viên kiểm tra phòng và dặn dò, Hùng lén lút dẫn Bảo trốn ra ngoài. Cả hai mặc áo khoác dày, đội mũ len để tránh bị nhận ra. "Mày đừng lo, tao biết đường," Hùng nói, dẫn cậu qua những con hẻm nhỏ, nơi ánh đèn neon bắt đầu nhấp nháy. Bảo cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường, không phải vì sợ, mà vì một cảm giác tò mò khó tả. Cậu đã sống 17 năm trong sự kiểm soát, và giờ đây, lần đầu tiên, cậu bước ra khỏi lồng kính. Điểm đến của họ là một quán bar nhỏ nằm khuất sau con phố chính. Tiếng nhạc điện tử đập thình thịch, mùi rượu và khói thuốc hòa quyện trong không khí. Bên trong, ánh sáng mờ ảo chiếu lên những bóng người đang lắc lư theo điệu nhạc. Hùng kéo Bảo vào một góc, gọi hai ly bia và nháy mắt: "Uống đi, mày phải thả lỏng." Bảo cầm ly bia, ngập ngừng, rồi nhấp một ngụm. Vị đắng trôi qua cổ họng, lạ lẫm nhưng cũng kích thích. Cậu nhìn quanh, thấy những cô gái mặc váy ngắn, môi đỏ, đang cười nói với đám con trai. Một vài người liếc về phía cậu, ánh mắt tò mò dừng lại trên thân hình cao lớn và khuôn mặt lạnh lùng. "Mày thấy chưa, tao nói rồi, mày mà chịu chơi là khối đứa đổ," Hùng cười lớn, vỗ vai cậu. Rồi nó chỉ tay về phía một nhóm ba cô gái đang đứng gần quầy bar. "Đám kia, tao quen một đứa. Để tao dẫn mày qua." Trước khi Bảo kịp phản đối, Hùng đã kéo cậu đứng dậy. Đám con gái quay lại, nở nụ cười khi thấy Hùng. "Ai đây?" một cô gái tóc ngắn, mặc áo bó sát, lên tiếng. "Bạn tao, Bảo. Lần đầu lên Đà Lạt, dẫn nó đi chơi cho biết," Hùng đáp, giọng tỉnh bơ. Cô gái nhìn Bảo từ đầu đến chân, rồi cười: "Nhìn ngon đấy. Mới lần đầu thật hả?" Bảo không đáp, chỉ gật nhẹ, cảm giác nóng ran chạy dọc sống lưng. Cậu không quen với kiểu nói chuyện thẳng thừng này, nhưng ánh mắt của cô gái – và cả hai người còn lại – khiến cậu thấy lạ. Họ không sợ cậu, không e dè như đám bạn ở trường. Hùng nhanh chóng nhập cuộc, kéo cả nhóm ngồi xuống một bàn tròn. Rượu được gọi thêm, tiếng cười vang lên, và Bảo dần thả lỏng. Cậu không nói nhiều, nhưng mỗi lần nhấp môi vào ly rượu, cậu lại cảm nhận một phần của mình đang rạn nứt – phần ngoan hiền mà mẹ đã xây dựng suốt bao năm. Đêm đó, Hùng say khướt, còn Bảo thì tỉnh táo hơn, dù đầu óc đã hơi lâng lâng. Một trong ba cô gái, tên Linh, ngồi sát cậu, tay vô tình chạm vào đùi cậu khi cô cúi xuống nhặt chai bia rơi. "Mày khỏe thật đấy," cô thì thầm, giọng khàn khàn. Bảo không đáp, nhưng cậu cảm nhận rõ hơi thở nóng của cô phả vào tai mình. Lần đầu tiên, cậu không đẩy ra, không né tránh. Cậu để mặc cảm giác ấy lan tỏa, như một ngọn lửa nhỏ vừa được nhen nhóm trong lòng. Khi cả hai lẻn về khách sạn lúc gần sáng, Hùng vỗ vai cậu: "Thế nào, thích không?" Bảo không trả lời ngay, chỉ nhìn lên bầu trời Đà Lạt mờ sương. Nhưng trong lòng cậu, một ý nghĩ đã hình thành: cậu muốn nhiều hơn thế này. ---
0 bình luận