Chương 1: Cuộc sống dưới cái bóng của mẹ

Bảo ngồi lặng lẽ ở góc cuối lớp, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn ra cửa sổ. Tiếng gió lùa qua những tán thông ngoài sân trường vang lên đều đều, như cố xoa dịu cái không khí ngột ngạt trong căn phòng học. Cậu vừa tròn 17 tuổi, cao lớn hơn hẳn đám bạn cùng trang lứa, thân hình rắn rỏi với bờ vai rộng và đôi tay gân guốc. Nhưng chẳng ai dám lại gần bắt chuyện, không phải vì cậu hung dữ, mà vì cái danh "con trai phó hiệu trưởng". Mẹ cậu, cô Lan, là một giáo viên Toán nổi tiếng nghiêm khắc, đồng thời giữ vai trò phó hiệu trưởng của trường THPT Lê Hồng Phong. Với mái tóc búi cao, cặp kính gọng bạc và giọng nói sắc lạnh, cô Lan là nỗi ám ảnh của không chỉ học sinh mà cả giáo viên trong trường. Bảo không ghét mẹ, nhưng cậu cũng chẳng thể yêu thương nổi cái cách bà áp đặt lên cuộc đời mình. Từ nhỏ, cậu đã bị nhồi nhét vào khuôn khổ: học giỏi, ngoan ngoãn, không la cà, không bạn bè "hư hỏng". Nhà cậu ở khu phố trung tâm, một căn nhà hai tầng khang trang nhưng lúc nào cũng im ắng như một thư viện. Bố cậu mất sớm, để lại mẹ một mình nuôi dạy con trai, và có lẽ vì thế mà bà càng khắt khe hơn. Mỗi tối, Bảo ngồi học bài dưới ánh đèn bàn, còn mẹ thì đứng sau lưng kiểm tra từng phép tính, từng bài văn. "Con phải là niềm tự hào của mẹ," bà thường nói, giọng đều đều nhưng đầy áp lực. Ở trường, Bảo là học sinh xuất sắc, luôn đứng đầu lớp về điểm số. Nhưng cái danh "học giỏi" ấy lại như một bức tường vô hình ngăn cách cậu với đám bạn. Mấy thằng con trai trong lớp hay tụ tập đá bóng, hút thuốc lén sau giờ học thì chỉ dám nhìn cậu từ xa, rồi thì thầm với nhau: "Thằng đó là con cô Lan, đụng vào là chết." Mấy đứa con gái thì khác, chúng tò mò về cậu, về khuôn mặt góc cạnh, đôi môi mỏng và ánh mắt lạnh lùng. Nhưng chẳng ai dám mở lời, vì ai cũng biết mẹ cậu có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, như một bóng ma canh gác. Duy nhất chỉ có Hùng, thằng bạn thân từ hồi mẫu giáo, là không sợ cái danh ấy. Hùng thấp hơn Bảo một cái đầu, da ngăm đen, nhưng miệng lúc nào cũng cười toe toét. Nó là típ người ăn chơi, thích tụ tập, và đặc biệt có tài tán gái. "Mày sống thế này chán lắm, Bảo ơi," Hùng thường nói, tay vỗ vai cậu. "Tao mà có thân hình như mày, cặc bự 18cm như mày, tao đã đi chinh phục cả thế giới rồi!" Bảo chỉ cười nhạt, chẳng đáp. Cậu biết mình khác biệt, không chỉ ở chiều cao hay cơ bắp, mà còn ở "cái ấy" – thứ mà Hùng từng trầm trồ khi cả hai vô tình thay đồ cùng nhau hồi cấp hai. Nhưng với Bảo, điều đó chẳng có ý nghĩa gì khi cả thế giới của cậu chỉ xoay quanh sách vở và mẹ. Cho đến một ngày, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Lớp 11A1 được thông báo sẽ có chuyến đi thực tế lên Đà Lạt, kéo dài ba ngày. Mẹ cậu ban đầu phản đối, nhưng sau khi cô chủ nhiệm thuyết phục rằng đây là hoạt động giáo dục, bà đành gật đầu. "Con phải giữ gìn, không được làm gì ngu ngốc," cô Lan dặn dò, ánh mắt sắc như dao. Bảo gật đầu, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác lạ lẫm. Đà Lạt – nơi mà cậu chưa từng đặt chân đến, nơi mà Hùng đã thì thầm vào tai cậu: "Chuyến này tao sẽ cho mày biết thế nào là sống thật sự." Ngày lên đường, Bảo mang theo một chiếc balo nhỏ, bên trong chỉ có vài bộ quần áo và cuốn sổ tay mẹ bắt ghi chép hành trình. Hùng ngồi cạnh cậu trên xe, miệng không ngừng kể về những quán bar, những cô gái nóng bỏng và những đêm không ngủ ở thành phố sương mù. "Mày phải thử một lần, Bảo. Đời mày không thể cứ mãi là thằng ngoan hiền được," Hùng nói, mắt sáng rực. Bảo không đáp, chỉ nhìn ra cửa sổ, nơi những cánh đồng xanh dần nhường chỗ cho những con dốc ngoằn ngoèo dẫn lên cao nguyên. Cậu không biết rằng, chuyến đi này sẽ mở ra một cánh cửa mà cậu không bao giờ có thể đóng lại. ---
0 bình luận