<span><br>Sáng hôm sau, không khí trong nhà dường như nặng hơn thường lệ. Tiếng chim hót ngoài sân vẫn líu lo, nhưng với Tuấn, chúng như những âm thanh xa xôi, bị át đi bởi tiếng đập thình thịch trong lồng ngực cậu. Đêm qua, sau khi để mặc dục vọng dẫn dắt trong bóng tối, cậu đã nằm bất động hàng giờ, mắt dán vào trần nhà, lòng trĩu nặng bởi cảm giác tội lỗi xen lẫn sự kích thích không thể dập tắt. Chiếc quần lót vấy bẩn của mẹ vẫn nằm lẩn khuất trong giỏ đồ bẩn, như một lời nhắc nhở câm lặng về điều cậu đã làm.
<br>
<br>Trong bếp, cô Hạnh đang chuẩn bị bữa sáng, đôi tay chai sần thoăn thoắt thái rau, khuôn mặt bà vẫn mang vẻ mệt mỏi của một ngày dài làm việc trước đó. Chiếc áo mỏng bà mặc dính chặt vào người vì mồ hôi, để lộ những đường cong mà Tuấn không thể không để ý mỗi khi ánh mắt cậu vô tình lướt qua. “Tuấn… dậy rồi thì ra ăn sáng đi, mẹ làm cháo đậu xanh, mát người lắm,” bà gọi, giọng dịu dàng nhưng pha chút khàn khàn vì thiếu ngủ. Tuấn bước ra, cố gắng giữ vẻ mặt bình thản, nhưng đôi tay cậu run run khi cầm bát cháo nóng hổi mẹ đặt trước mặt.
<br>
<br>Cậu ngồi xuống, mắt cúi gằm, không dám nhìn thẳng vào mẹ. Mỗi cử động của bà – từ cách bà với tay lấy muối trên kệ đến cách bà khẽ cúi xuống thổi nguội bát cháo – đều khiến tim cậu đập nhanh hơn. Hình ảnh mẹ trong nhà tắm đêm qua vẫn hiện lên rõ mồn một, từng giọt nước lăn dài trên làn da rám nắng, từng đường cong ẩn hiện dưới ánh đèn vàng yếu ớt. Cậu nuốt nước bọt, cố gắng tập trung vào bát cháo, nhưng hơi nóng từ nó như hòa lẫn với luồng nhiệt đang cháy âm ỉ trong cơ thể cậu.
<br>
<br>“Con sao vậy? Mặt mày tái nhợt thế, không khỏe hả?” cô Hạnh bất chợt lên tiếng, ánh mắt bà thoáng lo lắng khi nhìn cậu. Tuấn giật mình, suýt làm rơi chiếc muỗng, vội lắc đầu: “Dạ… không, con ổn, chắc tại tối qua ngủ muộn thôi.” Bà gật nhẹ, không hỏi thêm, nhưng ánh mắt bà dường như lướt qua cậu lâu hơn bình thường, như thể đang cố đọc điều gì đó ẩn sau vẻ ngoài lặng lẽ của cậu. Tuấn cúi thấp hơn, cảm giác như mọi suy nghĩ tội lỗi của mình đang bị phơi bày dưới ánh sáng ban ngày.
<br>
<br>Buổi chiều, khi mẹ đã đi làm và hai chị không có nhà, Tuấn lại rơi vào trạng thái cô đơn quen thuộc. Cậu bước vào phòng mẹ, không phải vì ý định rõ ràng nào, mà như bị một sức hút vô hình dẫn lối. Chiếc giường đơn sơ vẫn còn nhàu nhĩ dấu vết của mẹ đêm qua, mùi hương thoang thoảng từ tấm chăn mỏng khiến cậu khựng lại. Cậu ngồi xuống mép giường, tay vô thức vuốt ve tấm vải, tưởng tượng mẹ nằm đây, cơ thể ấm áp dưới lớp đồ ngủ mỏng manh. Một cơn gió lùa qua khe cửa sổ, mang theo hơi mát lành, nhưng nó không thể xua tan hơi thở nặng nề của cậu.
<br>
<br>Cậu đứng dậy, mở tủ quần áo của mẹ, ánh mắt lướt qua những chiếc áo công nhân bạc màu và vài bộ váy cũ kỹ. Tay cậu chạm vào một chiếc áo lót khác, màu hồng nhạt đã phai, mềm mại dưới những ngón tay run rẩy. Cậu áp nó vào mặt, hít sâu, để mùi hương của mẹ – mùi mồ hôi trộn lẫn với chút xà phòng – thấm vào từng giác quan. Tim cậu đập thình thịch, cơ thể nóng ran, và trong khoảnh khắc ấy, cậu biết mình đã đi quá xa để quay lại.
<br>
<br>---
<br>
<br><br></span>