Tuấn ngồi yên, tay vẫn nắm chặt tay mẹ, đầu óc quay cuồng vì lời đe dọa của cô Hạnh. “Phá thai” – hai từ đó như một nhát dao đâm vào lòng cậu, vừa khiến cậu sợ hãi mất đi đứa con của mình, vừa khiến cậu cảm thấy tội lỗi vì đã đẩy mẹ vào tình cảnh này. Cậu nhìn bà, thấy khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt đỏ hoe, và cơ thể run rẩy dưới lớp áo dài mỏng, lòng chợt mềm lại: “Mẹ… con không muốn mẹ phá thai… con sẽ làm theo mẹ, con hứa...